THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 421

được giải thoát khỏi một dãy phòng giam khác. Họ chui ra khỏi khô hầm
ngầm bị giam giữ, với bộ dạng gầy guộc và rách rưới. Một số ngơ ngẩn đi
lang thang, cần được dồn lại và canh chừng để đề phòng họ đi ra khỏi pháo
đài và lạc đường. Số khác chìm đắm trong sự biết ơn với mức cứ cảm ơn
chúng tôi không ngớt miệng. Một cô bé dành ra đến nửa giờ đi lần lượt qua
từng người một trong đám trẻ đặc biệt chúng tôi, làm chúng ta ngạc nhiên
với những cái ôm hôn. "Các bạn không biết các bạn đã làm gì cho chúng tôi
đâu." Cô bé cứ nói đi nói lại. "Các bạn không biết các bạn đã làm gì đâu."

Không thể không bị lây cảm xúc đó, và trong lúc an ủi họ bằng đủ cách

có thể, chúng tôi bị bao quanh bởi những tiếng thút thít và thở dài. Tôi
không thể hình dung ra những gì các bạn tôi đã phải trải qua, chứ đừng nói
gì tới những người đã bị Caul giam cầm hàng tuần hay hàng tháng. So với
những cơn ác mộng đó, những vết bầm dập và sang chấn của tôi chẳng là gì
hết.

Những người đặc biệt được giải thoát là tôi sẽ nhớ nhất là ba anh em. Họ

có vẻ ở tình trạng sức khỏe tương đối tốt, song bị sốc bởi những gì đã trải
qua tới mức không thể nói được nữa. Ngay khi có cơ hội đầu tiên, họ tách
ra khỏi đám đông, chọn một đống đá đổ nát để ngồi lên, và nhìn chăm chăm
ra xung quanh với ánh mắt vô hồn, Người anh cả giang hai cánh tay ôm
chầm lấy hai cậu em. Cứ như thế họ không thể kết nối được cảnh tượng
trước mặt mình với cái địa ngục mà họ vẫn đành coi như là hiện thực.

Emma và tôi đi tới chỗ họ đang ngồi. "Giờ các bạn được an toàn rồi."

Cô dịu dàng nói.

Họ nhìn cô như thể không hiểu những lời này.

Enoch thấy chúng tôi nói chuyện với họ bèn cùng Bronwyn lại gần. Cô

lôi theo đằng sau mình một gã xác sống gần như bất tỉnh, một nhân viên
phòng thí nghiệm mặc áo choàng trắng đã bị trói hai tay. mấy cậu bé bật lùi
lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.