THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 426

Tôi kể cho bà biết tôi đã sử dụng ngón tay của bà thế nào. Cũng như

việc nó đã cứu mạng tôi, cứu mạng những người khác ra sao. Bạn nhún vai
tỏ ra chẳng mấy bận tâm và quay lại với công việc của mình.

Tôi khăng khăng. "Bà xứng đáng được tặng huân chương." Tôi nói. "

Tôi không biết người đặc biệt của trao huân chương hay không, nhưng nếu
có thì tôi sẽ làm báo để bà nhận được một cái."

Có vẻ như câu nói của tôi khiến bà bàng hoàng và bối rối, bật ra những

tiếng nấc trước khi hối hả rời đi.

" Tôi đã nói gì sai sao?" Tôi hỏi Reynaldo.

" Tôi không biết." Anh ta nói đầy lo âu rồi đuổi theo bà.

Nim ngẩn ngơ thơ thẩn trong ngôi nhà, không thể tin nổi những gì

Bentham đã làm. "Chắc chắn phải có nhầm lẫn nào đó." Ông ta nhắc đi
nhắc lại. "Ông Bentham sẽ không bao giờ phản bội chúng ta như thế."

" Thôi đi!" Emma nói với ông ta. "Ông chủ của ông là một kẻ lươn lẹo."

Sự thật có phần không rõ kẻ trắng đen như thế, tôi thầm nghĩ, nhưng đưa

ra một lý luận về sự phức tạp trong tư cách đạo đức của Bentham sẽ không
làm tôi được yêu quý cho lắm. Bentham không buộc phải giao ra công thức
hay giao chiến với cả anh trai quái vật của ông ta. Ông ta đã lựa chọn. Cuối
cùng, ông ta đã đẩy chính mình vào chỗ chết để cứu sống những người còn
lại trong chúng tôi.

"Chỉ là ông ấy cần thời gian." Bentham nói. "Đó là cả một quá trình độ

tiến hành tuần tự. Bentham đã lừa được tất cả chúng ta."

"Kể cả ông?" Tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.