THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 461

của chúng tôi nên lùi lại. Tôi tự hỏi liệu cô có kí tiếp Yêu cậu, Emma, trong
lá thư tiếp theo không, tôi đã dần trở nên trông ngóng 2 từ nhỏ bé ấy. Sau
hai tuần, tôi bắt đầu băn khoăn liệu rồi có còn lá thư nào nữa hay không.

Sau đó, những lá thư ngừng tới hoàn toàn. Tôi chờ đón người đưa thư

đến ám ảnh, và khi thấy suốt muốn ngày liền anh ta không xuất hiện, tôi
biết đã có chuyện xảy ra. bố mẹ tôi luôn nhận được hàng tấn catalo và hóa
đơn. Cố tỏ ra tự nhiên, tôi đề cập đến chuyện thật lạ là gần đây chúng tôi
chẳng nhận được thư tín gì. Bố tôi lúng búng gì đó về một ngày nghỉ lễ
quốc gia và chuyển sang chủ đề khác. Thế là tôi thật sự bắt đầu lo lắng.

Bí ẩn được vén màn trong cuộc hẹn trị liệu với bác sĩ Spanger vào sáng

hôm sau, và thật khác thường là cả bố mẹ tôi cũng được mời đến dự. Họ rất
căng thẳng, mặt xám ngoét, thậm chí phải chật vật lắm mới hoàn tất được
màn chào hỏi xã giao trong khi chúng tôi ngồi xuống. Spanger bắt đầu với
những câu hỏi thăm dò thường lệ. Dạo này tôi cảm thấy thế nào? Có giấc
mơ nào đáng quan tâm không? Tôi biết bà đang hướng tới điều gì đó quan
trọng, và cuối cùng tôi không chịu nổi sự căng thẳng nữa.

" Tại sao bố mẹ cháu lại ở đây?" Tôi hỏi. "Và tại sao trông bố mẹ cháu

lại như vừa đi đám tang về vậy?"

Lần đầu tiên, nụ cười thường trực của bác sĩ Spanger tắt phụt. Bà cho

tay vào một cặp tài liệu trên bàn làm việc và lấy ra ba chiếc phong bì.

Đó là những lá thư từ Emma. Tất cả đã bị mở. "Chúng ta cần nói chuyện

về những thứ này." Bà nói.

"Chúng ta đã nhất trí là sẽ không quá bí mật nào hết kia mà." Bố tôi nói.

"Chuyện này thật tệ, Jake ạ. Rất tệ."

Hai bàn tay tôi bắt đầu run lên. " Đó là những lá thư riêng tư." Tôi nói,

cố kiểm soát giọng nói của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.