THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 463

Hồi tưởng lại chuyện này thì thấy có vẻ thật ngớ ngẩn, song vào lúc đó

tôi cảm thấy mình bị dồn vào chân tường, như thể tôi không có lựa chọn
nào ngoài nói ra sự thật. Họ đã có những lá thư, họ có các bức ảnh, và tất cả
những câu chuyện mong manh của tôi đã bị thổi bay theo gió.

"Họ bảo vệ chúng ta." Tôi nói.

Bác sĩ Spanger liếc nhìn bố mẹ tôi. " Tất cả chúng ta à?"

"Không. Chỉ những đứa trẻ đặc biệt thôi."

"Những đứa trẻ đặc biệt." Bác sĩ Spanger chậm rãi nhắc lại. "Và cháu tin

mình là một trong số đó."

Tôi chìa bàn tay ra. "Giờ cháu muốn có những lá thư của cháu."

"Cháu sẽ có chúng. Nhưng trước hết chúng ta cần nói chuyện, được

chứ?"

Tôi rút bàn tay về và khoanh tay lại. Bà bác sĩ đang nói chuyện với tôi

như thể mức IQ của tôi tầm bảy mươi vậy.

"Nào, điều gì làm cháu nghĩ là cháu đặc biệt?"

" Cháu có thể thấy những thứ người khác không thể."

Từ khóe mắt, tôi thấy bố mẹ tôi ngày càng tái mét. Họ đón nhận điều

này không ổn cho lắm.

"Trong những lá thư này cháu có nhắc tới một thứ gọi là... Maý... Xuyên

Vòng phải không? Cháu có thể nói cho tôi biết ít nhiều về nó không?"

" Cháu không viết những lá thư này." Tôi nói. "Emma viết."

"Chắc rồi. Vậy chúng ta đổi câu hỏi vậy. Kể cho tôi biết về Emma nào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.