THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 465

"Chúng ta không dùng từ đó trong phòng này." Bác sĩ Spanger nói. "

Làm ơn bình tĩnh lại, Jake."

" Thế còn về dấu bưu điện trên các phong bì thì sao?" Tôi hỏi, chỉ tay

vào các lá thư trên bàn Spanger. " Tất cả chúng đều được gửi từ London!"

Bố tôi thở dài. "Kỳ trước ở trường con đã học Photoshop, Jakey. Bố già

thì già thật, Nhưng bố biết những thứ kiểu này dễ làm giả tới mức nào."

"Thế còn các bức ảnh? Chẳng lẽ con cũng làm giả chúng sao?"

" Chúng là của ông nội con. Bố tin chắc đã thấy qua chúng trước đây

rồi."

Đến lúc này đầu tôi quay cuồng. Tôi cảm thấy bị bóc trần, bị phản bội

và bối rối khủng khiếp. Thế rồi tôi ngừng nói, vì mọi thứ tôi nói có vẻ chỉ
càng làm họ bị thuyết phục rằng tôi đã mất trí.

Tôi ngồi cáu kỉnh trong khi họ nói chuyện với tôi như thể tôi không hề

có mặt trong phòng. Chẩn đoán mới của bác sĩ Spanger là tôi bị chứng
"tuyệt giao triệt để với hiện thực" và "những người đặc biệt" là một phần
của thế giới ảo tưởng rất công phu mà tôi đã xây dựng nên cho riêng mình,
và hoàn tất bằng một cô bạn gái tưởng tượng. Vì tôi rất thông minh, suốt
nhiều tuần tôi đã thành công trong việc lừa mọi người tin tôi đã tỉnh táo
sáng suốt, nhưng những lá thư này chứng tỏ tôi còn lâu mới bình phục, Và
thậm chí có thể gây nguy hiểm cho chính mình. Bà bác sĩ khuyến cáo rằng
tôi cần được đưa tới một "cơ sở điều trị nội trú" để "phục hồi và theo dõi"
nhanh nhất có thể - và tôi hiểu đó là cách nói của các bác sĩ tâm lý về "nhà
thương điên."

Họ đã lên kế hoạch cho tất cả. "Sẽ chỉ mất một hay hai tuần thôi." Bố tôi

nói. "Chỗ đó dễ chịu lắm, đắt đỏ kinh khủng. Cứ nghĩ nó giống như một kỳ
nghỉ ngắn ấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.