THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 467

Trong mấy ngày tiếp theo, tôi bị giám sát như một tên tội phạm, bố hoặc

mẹ hoặc một trong hai ông bác của tôi luôn ở ngay phòng bên cạnh. Tất cả
mọi người đều đợi một cú điện thoại từ cơ sở điều trị. Tôi đoán đó là một
nơi được ưa chuộng, nhưng ngay khi có một phòng điều trị trống - có thể là
bất cứ lúc nào - tôi sẽ bị tống đi.

"Bố mẹ sẽ tới thăm hàng ngày." Mẹ trấn an tôi. "Sẽ chỉ mất vài tuần

thôi, Jake, mẹ hứa đấy."

Chỉ vài tuần thôi. Phải, đúng rồi.

Tôi cố nói lý với họ. Cố cầu xin. Tôi khẩn nài họ thuê một chuyên gia

giám định chữ viết để tôi có thể chứng minh những lá thư không phải là của
tôi. Khi cách này không ăn thua, tôi đảo ngược thái độ hoàn toàn. Tôi thừa
nhận đã viết những lá thư ( trong khi tất nhiên là không), nói là giờ tôi đã
nhận ra rằng tôi chỉ tưởng tượng ra tất cả - không có đứa trẻ đặc biệt, không
có Chủ Vòng, không có Emma nào hết. Điều này làm họ vui mừng, song
không thay đổi được suy nghĩ của họ. Sau đó, tôi nghe lén được họ thì thầm
với nhau và biết được rằng để dành cho tôi một chỗ trong danh sách chờ, họ
đã phải trả trước chi phí trong tuần đầu tiên ở cơ sở điều trị này - cơ sở điều
trị cực kì đắt đỏ. Vậy nên không có chuyện rút lại nữa.

Tôi cân nhắc việc chạy trốn. Xoáy chìa khóa xe và lao ra khỏi nhà tới

chỗ để xe. Nhưng kiểu gì rồi tôi cũng sẽ bị bắt lại, và đến lúc ấy mọi sự sẽ
còn tồi tệ hơn nữa với tôi.

Tôi tưởng tượng Emma tới cứu tôi. Thậm chí tôi còn viết một lá thư kể

cho cô những gì đã xảy ra, song chẳng có cách nào gửi nó đi được. Thậm
chí dù tôi có thể mò ra tận chỗ hòm thư mà không bị phát hiện, thì giờ đây
người đưa thư cũng không còn tới nhà chúng tôi nữa. Mà nếu tôi gửi được
thư cho cô, thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi bị mắc kẹt ở hiện tại, cách xa một
Vòng Thời Gian. Kiểu gì cô cũng không thể tới được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.