THƯ VIỆN LINH HỒN - Trang 466

" Con muốn những lá thư của con."

Bác sĩ Spanger nhét chúng vào lại cặp tài liệu của bà ta.

"Xin lỗi, Jake." Bà ta nói. "Chúng tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên giữ chúng."

"Bà nói dối tôi." Tôi nói. Lao về phía bàn làm việc của bà bác sĩ, tôi vồ

lấy chúng, nhưng Spanger rất nhanh và nhảy lùi lại, cầm theo cặp hồ sơ trên
tay. Bố tôi quát lên và túm lấy tôi, và một giây sau hai ông bác của tôi đã ập
qua cửa ra vào. Họ đã chờ sẵn ngoài hành lang từ đầu. Đó là các lính gác
phòng trường hợp tôi bỏ chạy.

Họ điệu tôi ra ngoài bãi đỗ và đưa tôi vào trong xe. Mẹ tôi bồn chồn giải

thích rằng các bác tôi sẽ đến sống cùng chúng tôi trong vài ngày, cho tới khi
cơ sở điều trị thu xếp được một phòng cho tôi.

Họ sợ phải ở riêng với tôi. Chính bố mẹ tôi. Vì thế họ muốn gửi tôi tới

nơi mà tôi sẽ trở thành vấn đề của người khác. Cơ sở điều trị.

Làm như tôi sắp được băng bó một khuỷu tay bị thương vậy. Hãy cứ gọi

đúng tên sự vật: dù có đắt đỏ đến mấy, đó vẫn là một trại điên. Không phải
nơi tôi có thể vờ nuốt thuốc của mình rồi sau đó nhổ ra. Không phải nơi tôi
có thể lừa các bác sĩ tin vào những câu chuyện về "chứng điên bỏ nhà đi" và
việc mất trí nhớ. Họ sẽ tống thuốc an thần và huyết thanh nói thật vào người
tôi cho tới khi tôi phải nói ra với họ mọi điều về thế giới đặc biệt, và điều
đó là bằng chứng rằng tôi là một kẻ tâm thần hết thuốc chữa, với nó, họ sẽ
không có lựa chọn nào khác ngoài nhốt tôi vào một cái buồng có tường lót
để dành riêng cho người điên và thả chìa khóa giống bồn cầu rồi giật nước.

Tôi chính thức coi như đi đứt hẳn.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.