THUẬT VIẾT LÁCH TỪ A ĐẾN Z - Trang 216

của Lê Hoàng, hóm hỉnh và nhẹ nhàng của Nguyễn Trương Quý, cho đến sự
tưng tửng nhưng âm ỉ những sôi sục của Phan Thị Vàng Anh.

Đó có thể điều tác giả nhìn được rõ hơn người khác nhờ vốn sống dồi dào,
hoặc biết cách kết nối hai ý tưởng lại với nhau - điều chưa ai nghĩ tới:
Nguyễn Trương Quý đã so sánh dân văn phòng là “những người tinh khôn
thành thị, một dạng homo sapien đời mới”.

Đối với Lê Hoàng, thì “xét ra, những cô nàng kém thông minh nhất là
những cô cả cuộc đời cứ học quần quật,... Cả đời các nàng chỉ đầu bù tóc
rối hoặc đeo kính cận dày cộp, nhìn đâu cũng thấy những vấn đề của thế
giới chứ không thấy nổi vấn đề của bản thân mình là vừa khó tính vừa cau
có lại vừa khô khan!”
.

Và khi gập lại trang cuối của “Cánh đồng bất tận”, chúng ta như vẫn nhìn
thấy đâu đó hình dáng nhỏ bé đơn độc của Nương, của Điền liêu xiêu bước
đi trên “những cánh đồng vắng bóng người, và lúa rày mọc hoang nhớ đau
nhớ đớn bàn chân xưa nghẽn trong bùn quánh giờ đang bơ vơ kiếm sống ở
thị thành”
.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.