Cô nhìn chằm chằm người bên kia, vẻ mặt không chút dao động mà
vẫn yên lặng như cũ.
Trần Bạch Phồn quay lại nhìn cảnh sát: “Giờ tới đồn công an trước
hả?”
Cảnh sát nhìn mẹ Lâm còn đang mắng trời mắng đất thì cũng thấy hơi
đau đầu: “Nếu bên anh chị quyết định không hòa giải thì phải tiến hành
giám định vết thương để đồn công an lập án, sau đấy đến cơ quan giám
định chỉ định để xác minh.”
Trần Bạch Phồn suy nghĩ một lát rồi khom lưng hỏi An Nhu: “Em có
vội về nhà không?”
An Nhu lắc đầu: “Giải quyết xong rồi về sau cũng được.”
Một cảnh sát khác còn đang ôn tồn khuyên bảo mẹ Lâm nhưng cuối
cùng cũng đành phải thôi, anh ta chỉ vào xe cảnh sát bên ngoài ý bảo đến
đồn công an lấy lời khai trước đã.
Mẹ Lâm không dám ngoan cố với cảnh sát, cả đoàn người đi về phía
cửa.
Mới đi đến thềm, Lâm Vi lại ngoáy đầu lại xin lỗi: “Xin lỗi cô, An
Nhu.”
Mẹ Lâm đứng cạnh Lâm Vi, bà ta lau nước mắt, cười lạnh rồi cổ quái
nói: “Còn xin lỗi làm cái m* gì. Con bé này nhẫn tâm lắm, nếu hôm nay mẹ
nó ở đây thì sao? Cũng không biết phải suy nghĩ ở vị trí của người khác à.”
An Nhu vốn đang bình tĩnh suýt nữa cười thành tiếng.
Cô đang định nói gì thì Trần Bạch Phồn đứng bên cạnh đã cướp lời,
anh bâng quơ nói: “Bác cứ đùa, phần trăm mẹ cô ấy làm ra việc này còn