THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 137

thấp hơn chuyện bác bị vào đồn cảnh sát nữa đấy.”

Nghe anh nói thế thì cơn tức trong lòng An Nhu tắt bớt một nửa, đôi

lông mi dài cong cong, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Vẻ mặt của anh vẫn không tươi tỉnh hơn được chút nào, ngay cả nụ

cười thường trực nơi khóe môi cũng biến mất, đôi mắt đen như mực vừa
lạnh lùng vừa u ám. Anh vẫn còn mặc chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, hai tay
nhét trong túi áo trông lười biếng và lạnh nhạt. Ngay cả hơi thở đều có vẻ
châm biếm mỉa mai.

Anh vẫn còn không vui vì lời của bà ta ư?

An Nhu chớp chớp mắt, cô nhìn thoáng qua y tá đứng ở quầy đón

khách, bỗng dưng nói ra tiếng: “Mẹ tôi sẽ không như bà đâu, chưa biết thực
hư ra sao đã đòi đánh chửi mắng nhiếc người khác.”

An Nhu nói tới đây thì tạm dừng một chút, trong mắt có chút bối rối,

cô giơ tay gãi gãi cằm: “Cũng không tùy tiện bôi nhọ một bác sĩ đức độ cao
thượng thế bao giờ.”

Trần Bạch Phồn sửng sốt quay đầu nhìn về phía cô.

Từ chỗ anh chỉ có thể thấy sườn mặt hơi mím môi lại của cô, dưới

vầng trán đầy đặn là một đôi mắt đang chớp chớp.

Dường như đang cào vào lòng anh, ngưa ngứa.

*

Sau khi hai người lấy khẩu cung thì bên đồn công an đã nhanh chóng

đưa thư ủy thác giám định vết thương cho họ.

An Nhu vừa nhìn tờ giấy kia chằm chằm vừa đi ra ngoài cửa, cô vừa

đi vừa lẩm bẩm: “Thật là phiền… Em cảm thấy đánh lại thì thoải mái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.