THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 220

Cô bé không biết bọn họ đang cười cái gì, nhưng cứ thế cười mãi. An

Nhu rơi nước mắt, cô bé sụt sịt nói: “Không phải cậu đang đùa…”

“Úi! An Nhu khóc kìa!”

“Sao lại khóc rồi, chả dám chơi với nó nữa.”

“Thật là chán.”

Chiều hôm đó, không còn người bạn nào nói chuyện với cô bé nữa.

Trên đường về nhà, An Nhu vẫn luôn im lặng, cô không hề nói chuyện

ríu rít như bình thường nữa.

Trần Bạch Phồn cũng thấy khác thường đâu đó, cậu vỗ vỗ vai cô:

“Này, nhóc lùn xấu xí, em làm sao thế hả?”

Nghe thấy từ “lùn” một lần nữa, An Nhu lại chạm phải vết sẹo của

ngày hôm nay. Cô bé lập tức ngồi xổm xuống gào khóc. Cô cuộn mình lại,
nho nhỏ gầy gầy, cả người đều run lên.

Xung quanh là bạn cùng lớp và phụ huynh đi qua đi lại, không một ai

để ý tới cô. Chỉ có Trần Bạch Phồn ngơ ngác ngồi xổm xuống nhìn cô, cho
dù cậu bé đe dọa rồi dỗ dành thế nào cũng không được. Cuối cùng đành
phải nửa kéo nửa cõng cô về nhà.

Sau hôm đó, Trần Bạch Phồn không hiểu sao lại bị đánh một trận.

Cha mẹ An Nhu còn chưa về nhà.

Cô ở nhà của Trần Bạch Phồn, vừa gọi điện thoại cho mẹ vừa khóc:

“Mẹ… Bạn bè ai cũng bắt nạt con, con không muốn đi học… Con không đi
học được không mẹ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.