THỨC ĂN TRONG NỒI, EM TRONG CHĂN - Trang 73

được mà nhìn anh.

*

Lúc An Nhu bảy tuổi, cả nhà cô vì chuyện công tác của cha An nên

mới dọn đến Tứ Xuyên, trước đó thì bọn họ vẫn đều ở Bạc Thành. Thế
nhưng ở khu chung cư nào thì cô cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ vào năm
cô học lớp một thì nhà bên chuyển tới một gia đình có anh béo nọ rất đáng
ghét.

Cô cũng không nhớ vì sao hai người lại ghét nhau, tóm lại là trước mặt

cha mẹ thì quan hệ của hai người họ có vẻ khá tốt đẹp. Anh trai kia cũng
học cùng trường tiểu học với cô nhưng anh học lớp 5. Mỗi ngày hai người
đều đến trường cùng nhau, sau đó tan học cũng về nhà với nhau.

Dọc đường đi cứ mắng người còn lại…

Lúc đó An Nhu mới sáu tuổi, người của mười mấy năm trước đúng là

cô không nhớ thật. Hơn nữa dựa theo bóng dáng mờ nhạt trong trí nhớ thì
cô thật sự không thể nào cảm thấy anh trai kia và Trần Bạch Phồn có liên
quan đến nhau được.

An Nhu nghĩ chắc chắn là không phải đâu.

Có khi là anh thuận miệng nói đùa với cô thôi.

An Nhu thật sự không thể tin được người trước mặt là cái kẻ cứ hở ra

là kêu cô…

Ngay sau đó, Trần Bạch Phồn giơ tay so chiều cao của đầu cô với

xương quai xanh của anh.

“Nhóc lùn thật là vô tâm.”

“—— Lần đầu gặp anh đã nhận ra em rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.