Tủ sách Thực Dƣỡng
T
T
h
h
ự
ự
c
c
d
d
ư
ư
ỡ
ỡ
n
n
g
g
đ
đ
ặ
ặ
c
c
t
t
r
r
ị
ị
c
c
á
á
c
c
b
b
ệ
ệ
n
n
h
h
u
u
n
n
g
g
t
t
h
h
ư
ư
h
h
t
t
t
t
p
p
:
:
/
/
/
/
t
t
h
h
u
u
c
c
d
d
u
u
o
o
n
n
g
g
.
.
v
v
n
n
Trang 118
nó có lẽ là nguyên tố hóa học radi, tia Roentgen, tia gama những loại huỷ diệt mô Hematogentic và mô ở
phần chính của cơ thể.
Tôi phân phát sách vở và ra lệnh nghiêm ngặt cho nhân viên rằng họ ăn gạo không đánh
bóng, thêm chút muối, dùng món súp miso mặn tại mỗi bữa ăn và không đƣợc dùng đƣờng. Khi
họ không theo lệnh của tôi, tôi gắt gỏng họ không thƣơng tiếc:
“Không bao giờ ăn đường, ăn ngọt,
đường sẽ huỷ diệt máu”.
Phƣơng pháp chất khoáng của tôi có thể giúp tôi còn sống và tiếp tục làm việc nhƣ là một
bác sĩ. Yếu tố phóng xạ có lẽ không phải là một liều định mệnh vì vậy Brother Iwanaga,
Reverend Noguchi, y tá trƣởng cô Murai, tôi và những nhân viên cùng bệnh nhân vẫn sống trong
đống tro tàn chết ngƣời do bom huỷ hoại. Thật cám ơn phƣơng pháp chất khoáng, tất cả chúng
tôi vẫn cống hiến cho bệnh nhân ngày qua ngày, vƣợt qua mệt mỏi hay những triệu chứng do
bom nguyên tử, và sống sót khỏi thảm họa từ những yếu tố phóng xạ chết ngƣời.
Thêm vào bằng chứng của bác sĩ Akizuki, có một tài liệu khác của những ngƣời sống sót
ở Hiroshima và Nagazaki, những ngƣời tự phục hồi khỏi bệnh nhiễm phóng xạ, những khối u
Reloid và những ảnh hƣởng nghiêm trọng khác do bom gây ra.
Tư liệu: T. Akizuki, U.S, Documontary of A–bombed Nagazaki (Nagazaki: Nagazaki Printiny
Company1977) Ida Honoroff, “A report to the Consumer” tháng 5–1978 và Hideo ohmori, “Report from
japan” Anutritional Approach to Ancer (Boston: East West Foundation, 1977) 28–31.
Bệnh phóng xạ ở Hiroshima
Năm 1945, Sawako Hirago là một nữ sinh 10 tuổi tại Hiroshima. Khi bom nguyên tử nổ
ngày 6–8, cô bị phỏng mặt, đầu và 2 chân. Những phần bị phỏng sƣng lên gần gấp 3 lần bình
thƣờng. Trong bệnh viện những bác sĩ ái ngại cho sự hồi phục bởi vì cô ta bị phỏng hết ⅓ cơ
thể. Mẹ cô chƣờm ấm bụng cho cô mỗi tối và Sawako chỉ ăn thức ăn kiêng 2 cơm nắm và 2
khoanh củ cải mỗi ngày, bên trong cơm nắm là mơ muối. Mặc dù những bác sĩ chịu thua về tình
trạng của cô, Sawako đã sống sót:
“Mẹ tôi không đưa gương soi cho tới khi tôi hồi phục. Tuy nhiên, tôi
có thể thấy bàn tay và chân của tôi nó rất dơ và tồi tệ, bốc mùi hôi. Trên những chấm khó chịu, luôn có
ruồi. Khi da lành, tôi gỡ nó bởi vì ngứa, sau cùng nó trở thành tình trạng Keloidal. Tôi không thể thấy
được mặt của tôi cho tới khi nó lành lại. Tuy nhiên, chỗ lở loét vẫn còn trên mũi tôi và mủ vẫn còn trong
ngực tôi. Hai tay và ngực tôi có khối da cho tới khi tôi được 20”.
Bởi vì sự biến dạng, Sawako bị chế nhạo bởi cái tên
“Hortmone Short”
và bảo rằng cô ta
không thể lập gia đình hay có con. Sau khi hoàn tất việc học, cô trở thành cô giáo dạy lý ở
trƣờng cấp III và gặp một thầy giáo trẻ dạy hóa, ngƣời ăn rất đơn giản. Họ đám cƣới và tham dự
những buổi thuyết trình của ông Geoge Ohsawa ngƣời sáng lập phƣơng pháp dƣỡng sinh hiện
đại ở Japan. Ông nói rằng chỉ những ngƣời ăn dƣỡng sinh mới có thể sống còn với chiến tranh
hạt nhân trong tƣơng lai.
Sau khi nói chuyện vói ông Ohsawa, Sawako từ bỏ thức ăn tinh chế hiện đại mà cô đã ăn
kể từ khi sống sót và bắt đầu ăn gạo lứt. Thật ngạc nhiên, những vấn đề của cô nhƣ nhiễm sắc tố,