THỰC TẠI - KẺ TỘI ĐỒ VĨ ĐẠI NHẤT - Trang 86

Vì thế mà tôi nói: “Nhiều – và không gì cả”.

* * *

Osho yêu quý,

Tôi thấy câu chuyện ông kể cho chúng tôi nghe về Mahavira khi ngài

đi khất thực thật kỳ quặc. Chuyện ngài đặt ra những điều kiện cho cuộc
sống để nhận thức ăn hàng ngày đối với tôi dường như chỉ là chuyện tưởng
tượng, chứ bình thường chẳng ai có thể sống theo cách đó cả. Có lẽ tôi đã
hiểu sai ngụ ý của câu chuyện. Ông nói rằng chúng ta không cần phải vội
vã trong cuộc kiếm tìm của mình; nhưng quanh ông lúc nào tôi cũng cảm
thấy thời gian thật quý giá, và tôi muốn tận dụng thời gian tối đa. Và đối
với tôi, cứ mỗi lần chuẩn bị nêu lên một câu hỏi là tôi lại lưỡng lự, vì sợ
bộc lộ là mình ngu dốt. Tôi thực sự muốn đứng trước mặt ông, “trần trụi,
trống rỗng và một mình”.

Câu chuyện về Mahavira luôn bị hiểu sai – không chỉ mình bạn hiểu

sai đâu – vì chúng ta nhìn nhận sự việc bằng lý trí của mình. Nếu bạn sống
vào thời Mahavira thì có thể đó là việc đặt điều kiện cho cuộc sống, nhưng
đối với Mahavira thì không phải như vậy, đó không phải là ra điều kiện cho
cuộc sống.

Theo Mahavira, đơn giản ngài chỉ muốn có được một tín hiệu từ cuộc

sống – liệu mình có nên tiếp tục tồn tại, ha là mình không còn cần thiết nữa.
Ngài không bao giờ than phiền. Có khi ngài nhịn ăn ba tháng liền nhưng
không hề phàn nàn một tiếng nào.

Nếu ngài ra điều kiện cho cuộc sống thì hẳn ngài phải mệt mỏi và kêu

ca chứ. Nếu ngài muốn điều khiển cuộc sống thì hẳn ngài phải cảm thấy sự
thất bại của mình. Ba tháng ròng ngài không nhận thức ăn – nhưng không
một lời ca thán. Ngài là một trong những sinh linh đáng kính, tĩnh lặng và
bình an nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.