THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 279

Lam Sam đoạt lấy chiếc phi tiêu trong tay anh, quay về phía Đàn Tử

cười nhạt hai tiếng, sau đó phi thật mạnh chiếc tiêu về phía tên tiểu tiện
nhân kia. Một ánh hàn quang phóng đến trước mặt, Đàn Tử sợ hãi không
dám di chuyển dù chỉ một cử động nhỏ. Cả người trở nên run rẩy, tim đập
loạn xạ, toàn thân đều nổi da gà, chỉ trong chớp mắt cậu ta cảm thấy hình
như mình vừa suýt mất mạng, hai lỗ tai nổ uỳnh uỳnh, đầu óc trống rỗng.

Phi tiêu trúng ngay mặt ghế xa lông cách vị trí Đàn Tử đang ngồi đúng

2cm, khoảng cách này đủ để chứng minh rằng Lam Sam đã kìm chế được
cơn giận và chỉ định dọa cậu ta mà thôi. Nhưng Đàn Tử vẫn sợ hãi như cũ,
tim kinh hoàng như ngừng đập, cậu ta không sao có thể xua tan cơn sợ hãi,
dường như bên cạnh nỗi sợ còn có một sự kích động lan tràn khắp cơ thể,
một cảm giác phấn khích khó giải thích được. Cậu ta ngơ ngác nhìn Lam
Sam đang đi về phía mình, cô hơi cúi xuống, nhổ chiếc phi tiêu ra, sau đó
cầm đuôi phi tiêu vỗ vỗ lên mặt Đàn Tử, cười cười:

- Cậu đẹp trai, sướng chưa?

Đàn Tử nhận ra cậu ta không hề nổi giận, không chỉ không tức giận, cậu

còn cảm thấy lúc này khuôn mặt tràn đầy sự khiêu khích của Lam Sam mẹ
nó chứ sao mà đẹp thế, đẹp hút hồn đến không thể tả nổi. Ôi đúng là đồ đê
tiện mà….

Lam Sam lại nháy mắt với cậu ta:

- Tôi chỉ đùa một chút thôi, cậu không để bụng đấy chứ?

- Không đâu…

- Vậy thì được, chúng ta tiếp tục trận đấu thôi.

Tống Tử Thành im lặng quan sát tất cả diễn biến, anh không hề nói đỡ

bất kỳ phe nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.