THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 319

Cả quãng đường trên tàu điện ngầm, mưa hoàn toàn không hề có ý định

dừng lại, trái lại càng ngày càng mau. Từng giọt mưa rơi nặng nề như
những hạt ngọc, bị gió cuốn bay hoảng loạn tạo thành những đường vặn
vẹo. Trên những nóc nhà, mưa đọng lại men theo đường ống trút xuống như
những dòng thác nhỏ trắng xóa, tiếng mưa rơi xuống mặt đất nghe “Rào
rào” ngày một to hơn, cứ liên tục, như roi mây quất xuống khiến người ta
cảm thấy hoang mang. Gió lạnh mang theo hơi nước phả vào mặt, điên
cuồng chui qua các ngóc ngách như chỉ hận không thể thổi bay mọi thứ
xung quanh, bởi vậy khiến mọi người tỉnh táo hơn. Lam Sam vô thức chà
xát cánh tay, cô thấy hơi lạnh.

Ngoài ga tàu điện ngầm có không ít người đang chen lấn xô đẩy. Họ hầu

như đều vì không mang theo ô nên phải nán lại tại đây. Đằng sau có khá
nhiều người đang xô ra, nhân viên đường sắt không còn cách nào khác là
nhấn mạnh hết lần này đến lần khác “ Không được chặn trước cửa ga”.

Lam Sam đang chen chúc cố gắng thoát khỏi dòng người cuồn cuộn để

có thể mau chóng trở về nhà. Dù sao bản thân cũng là một mỹ nữ, khả năng
được một người qua đường cứu giúp tương đối cao, cô vừa nghĩ chưa được
một phút thì một người đàn ông tiến đến hỏi cô có muốn đồng hành đi về
cùng anh ta không.

Lam Sam đang định trả lời là “có” thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi:

- Lam Sam. – Giọng nói ôn hòa xuyên qua màng mưa đập thẳng vào

màng nhĩ của cô.

Lam Sam nhìn về phía tiếng gọi, thấy Kiều Phong đang cầm một chiếc ô

đen đứng dưới bậc cửa. Mưa bụi bay bay trên khuôn mặt anh, tạo thành vô
số giọt nước nhỏ li ti như màn sương mù trên đỉnh ô. Anh lặng im đứng
dương ô trong màn mưa, như một thân cây kiên định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.