THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 461

Anh vào nhà tìm đống thuốc kia xem lại, không hề hết hạn.

Hẳn là vì đang ốm nên tâm trạng không tốt à? Anh hít sâu, cũng không

biết phải sửa chữa cục diện hiện tại như thế nào, đầu óc loạn cả nên, chẳng
có gì rõ ràng nữa. Anh không còn cách nào khác là vào phòng ăn hưởng thụ
nốt bữa ăn của mình nấu. Bữa cơm chỉ có hai món xào, Kiều Phong chỉ lấy
một đôi đũa nhưng chẳng muốn động đũa. Cháo hoa cũng chỉ ăn được nửa
bát- anh ngã bệnh nên ăn uống thực sự không được tốt.

Ăn xong anh đo lại nhiệt độ cơ thể – 38 độ.

Trước khi đi ngủ anh uống thuốc hạ sốt.

Tuy rằng đã sớm nằm trên giường nhưng anh không sao ngủ được, cả

người nóng như một cái lò than, da anh chạm vào nóng rực, anh cảm thấy
như bị một tiểu vũ trụ vô hạn thiêu đốt. Đầu anh rất nặng, như đang đội
vòng kim cô niệm thần chú, vừa đau vừa khó chịu. Trời rất nóng nhưng anh
vẫn đắp chăn trên giường, tuy thấy nóng muốn chết nhưng không hề toát
được mồ hôi. Anh rời giường, tự vắt một cái khăn ướt đắp lên trán để hạ
sốt. Cảm giác mát lạnh trên trán khiến anh cảm thấy khá hơn một chút, anh
mở to hai mắt nhìn khắp căn phòng vắng vẻ tối đen một lượt.

Con người mỗi khi sinh bệnh đều dễ dàng cảm thấy cô đơn.

Kiều Phong ngơ ngác nằm trên giường, tuy cả người anh đều nóng

nhưng trong ngực lại lành lạnh. Anh thấy giường mình như một vũ trụ bao
la quá rộng lớn thế nhưng không cách nào ngủ được.

Anh lại nằm xuống giường, ôm Schrodinger lên giường cùng ngủ.

Schrodinger nằm bên cạnh ảnh, thở phì phỏ, âm thanh đơn điệu cứ lập đi
lập lại khiến anh thấy hơi buồn ngủ.

Quá nửa đêm, Kiều Phong lại tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.