THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 110

Lên đến vị trí tổ điểm hỏa, Kha dừng lại, bấm đèn pin, nhìn đồng hồ: còn

năm phút nữa. Anh tắt đèn, hỏi bâng quơ những người ngồi chung quanh:

- Có bạn nào thấy hồi hộp không?

- Quen rồi anh ạ! - Lý đáp.

- Ồ, cái gì rồi cũng quen cả thôi!

Hiền láu táu chen vào:

- Thế anh xa Hà Nội, vào đây đã quen với Trường Sơn chưa?

- Gian khổ thì quen rồi!

- Còn hạnh phúc thì chưa quen hử?

- Hạnh phúc à? Hạnh phúc thì quả là chưa quen.

- Thế thì chưa lĩnh được bằng tốt nghiệp đại học Trường Sơn đâu, ở đây

là nhiều hạnh phúc nhất đấy anh ạ!

- Nhưng tôi lại là người hay gặp những điều không may thì sao?

- Điều gì không may?

- Chẳng hạn như sáng nay mọi người không ai việc gì, còn tôi thì lại bị

sặc khói B.52

- Anh tưởng thế là không may à?

- Chứ sao?

- Không may mà lại được đắp cái chăn đẹp nhất Trường Sơn của chúng

tôi.

Kha phá lên cười:

- Chịu đấy! Thua «ếch xanh» một không rồi đấy!

Và như sực nhớ ra, Kha mở xà-cột lấy cái chăn của Thảo đưa cho Hiền:

- Nhờ «ếch xanh» trả hộ mình cái này.

- Cái gì thế?

- Cái chăn đẹp nhất Trường Sơn của cô đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.