Lên đến vị trí tổ điểm hỏa, Kha dừng lại, bấm đèn pin, nhìn đồng hồ: còn
năm phút nữa. Anh tắt đèn, hỏi bâng quơ những người ngồi chung quanh:
- Có bạn nào thấy hồi hộp không?
- Quen rồi anh ạ! - Lý đáp.
- Ồ, cái gì rồi cũng quen cả thôi!
Hiền láu táu chen vào:
- Thế anh xa Hà Nội, vào đây đã quen với Trường Sơn chưa?
- Gian khổ thì quen rồi!
- Còn hạnh phúc thì chưa quen hử?
- Hạnh phúc à? Hạnh phúc thì quả là chưa quen.
- Thế thì chưa lĩnh được bằng tốt nghiệp đại học Trường Sơn đâu, ở đây
là nhiều hạnh phúc nhất đấy anh ạ!
- Nhưng tôi lại là người hay gặp những điều không may thì sao?
- Điều gì không may?
- Chẳng hạn như sáng nay mọi người không ai việc gì, còn tôi thì lại bị
sặc khói B.52
- Anh tưởng thế là không may à?
- Chứ sao?
- Không may mà lại được đắp cái chăn đẹp nhất Trường Sơn của chúng
tôi.
Kha phá lên cười:
- Chịu đấy! Thua «ếch xanh» một không rồi đấy!
Và như sực nhớ ra, Kha mở xà-cột lấy cái chăn của Thảo đưa cho Hiền:
- Nhờ «ếch xanh» trả hộ mình cái này.
- Cái gì thế?
- Cái chăn đẹp nhất Trường Sơn của cô đấy!