THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 134

Niềm xúc động qua đi; bằng một giọng vui đùa để lấy lại bình tĩnh, chính

ủy hỏi Thảo:

- Thế bây giờ em định sửa lỗi như thế nào?

Phương Thảo khẽ «dạ» một tiếng rồi lại ngồi im. Trong sự suy nghĩ còn

non trẻ của mình, tuy Thảo cũng hé thấy chính ủy sắp sửa giao cho mình
một việc gì đấy tương đối quan trọng, nhưng Thảo chưa thể đoán rõ hơn
được việc đó là việc gì. Nhưng điều đó cũng không quan hệ mấy. Xưa nay
có việc gì Đảng giao cho mà Thảo từ chối đâu: mở đường, trực chiến, phá
bom mò đạn, gùi xăng, cả đến việc phụ trách điện đài trong chuyến đi với
Quang hồi trước đã khiến Thảo phải vùi đầu lăn lộn học kỹ thuật sử dụng
suốt mấy đêm ngày mà Thảo cũng không ngại. Cuộc chiến đấu ác liệt và
muôn hình muôn vẻ ở đây đã sớm luyện cho Thảo đức tính sẵn sàng trước
mọi tình thế. Do đó, Thảo rất bình tĩnh đón nhận nhiệm vụ mà chính ủy sắp
giao.

Thấy Thảo im lặng, chính ủy biết là Thảo chưa đoán được ý định của

mình, nhưng để tránh cho Thảo khỏi bị bối rối trước một nhiệm vụ có thể
nói là khá phức tạp và tế nhị, nên chính ủy thong thả lựa lời:

- Nếu như Ban chỉ huy có ý định cho em đi phép thì em nghĩ thế nào?

Không dấu nổi sự ngạc nhiên, Thảo ngơ ngác hỏi lại:

- Báo cáo, đi phép ạ?

- Ừ, em có thể đi phép vào lúc này được không?

- Dạ, nhưng mà đi phép để làm gì ạ? - Thảo thành thật hỏi lại.

Chính ủy trìu mến nhìn Phương Thảo, cười:

- Từ ngày được Đảng giao cho làm công tác lãnh đạo đến nay, anh chưa

thấy ai hỏi lạ như em đấy! Đi phép để làm gì? Hà... hà...! Lạ thật! Trên đời
này có lẽ không có anh chính ủy nào lại có thể biết được một cách cụ thể
mỗi chiến sĩ của mình đi phép thì sẽ làm những cái gì! Nhưng chắc là có
nhiều việc phải làm nên Nhà nước mới định ra chế độ đi phép chứ, phải
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.