THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 229

- Báo cáo, lúc ấy ta thực hiện phá nổ lớn.

- Việc ấy ai chủ trì?

- Báo cáo tư lệnh, việc này không ai bằng đồng chí Quang đâu ạ!

Tư lệnh nhìn thủ trưởng Đức:

- Lại vẫn Quang. Thế nhỡ chốc nữa chúng nó «mượn» mất cậu ấy ở

tuyến thì sao?

- Báo cáo... tôi...

Thủ trưởng Đức đang lúng túng chưa biết nên trình bày thế nào, tư lệnh

đã nói tiếp, giọng hơi nhỏ đi một chút:

- Tôi biết, không phải anh không nghĩ đến điều đó, nhưng anh hay chiều

cán bộ. Cậu ấy hăng hái, nhiệt tình, có tinh thần trách nhiệm cao với công
việc, nhưng nếu cậu ấy đề nghị như vậy là tốt đối với cương vị của cậu ấy,
thì anh cũng phải kiên quyết không chấp nhận một đề nghị như thế mới là
tốt ở cương vị của anh chứ. Nhiệm vụ nghi binh đúng là quan trọng nhất
trong giai đoạn đầu kế hoạch, nhưng so với nhiệm vụ phá nổ lớn ở đoạn sau
thì dù sao cũng chỉ là một biện pháp bổ sung, một đòn có tính chất hỗ trợ
chứ không thể coi là biện pháp, cơ bản nhất của mình được. Cái cần nắm
thật chắc là thực lực của mình. Cho nên, bất kỳ tình hình nào, cậu Quang
cũng phải được bảo vệ an toàn để thực hiện nhiệm vụ cơ bản đó.

Tư lệnh hơi ngừng lại một chút, rồi hạ giọng:

- Sinh ra anh cán bộ lãnh đạo là để suy nghĩ và giải quyết những việc mà

cấp dưới mình không có điều kiện suy nghĩ và giải quyết như mình, Nếu
không thì anh và tôi, chúng ta sẽ làm gì ở đây!

Rút điếu thuốc cầm tay, nhưng mãi đến lúc thủ trưởng Đức gọi điện

xuống tuyến báo cho Quang về ngay chỉ huy sở xong, tư lệnh mới châm lửa
hút. Khi thủ trưởng Đức quay lại, đồng chí chìa bao thuốc ra mời và thân
mật hỏi:

- Mấy hôm nay cậu Kha thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.