THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 82

- Anh nói sao cơ? Anh bảo bom đạn đã tàn phá trơ trụi cái gì cơ?

- Tâm hồn! - Kha thốt lên hai tiếng đó và gục đầu vào hai bàn tay - Anh

có cảm giác tâm hồn em đã bị những tiếng nổ làm cho điếc đặc. Em khác
cái ngày chúng ta mới gặp nhau ở Hà Nội nhiều quá. Em không còn rung
động nữa. Em đã quên hết, quên cả những kỷ niệm. Thật đáng sợ đối với
những tâm hồn có thể quên cả những kỷ niệm ban đầu của tuổi trẻ.

- Anh lại nhầm lẫn rồi đấy anh Kha ạ! - Thảo dịu dàng nói - Cứng rắn

không phải là lạnh lùng. Hình như ngày trước đã có lần anh nói với Thảo là
kim cương rắn nhất nhưng kim cương cũng tỏa sáng nhiều nhất đó sao!
Anh tưởng Thảo dễ dàng gạt bỏ được những kỷ niệm trước kia mà không
thấy đau đớn gì ư? Nhưng thôi! Rồi anh sẽ hiểu Thảo đã phải trải qua
những ngày tháng đau khổ như thế nào. Giờ đây, Thảo chỉ ân hận có một
điều là không hiểu tại sao mình lại đi vào tình yêu quá sớm như vậy.

- Như thế có nghĩa là...

- Vâng, có nghĩa là... như thế đấy anh Kha ạ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.