THUNG LŨNG CÔ TAN - Trang 86

- Ừ, bọn này cũng thức liền nửa tuần rồi. Sáng nay nhìn mặt trời mọc lại

cứ tưởng trăng lên.

Có ánh đèn pin lọc qua lần vải nhựa chiếu từ đầu đoạn đường bên kia

sang. Thấy tín hiệu, anh sà-beng bảo anh lái xe:

- Đi sang thử một chiếc đi!

Anh lái xe mất hút ngay vào bóng đêm. Cánh cửa ca-bin đóng sầm. Có

tiếng hỏi đuổi theo, giọng nữ:

- Bao giờ gặp lại nhau đấy?

- Chóng thôi, tạm biệt nhé! Nhất định lại gặp nhau ở đây các bạn ạ!

- Chả gặp ở đây đâu, mệt lắm! Gặp ở công viên Thống Nhất cơ!

- Tuyệt, tuyệt, Thống Nhất nhé!

- Thôi đi, Hà Nội nhé!

Chiếc xe đầu rồ máy. Hộp số vẳng ra một tiếng «roạt» nghe như một đội

vệ binh danh dự nào đấy dập gót giày. Bánh xe bám chặt lấy nền đường bò
lên. Mũi xe gằm sát, sục sạo như đánh hơi tìm đất. Đến lượt những thanh
gỗ cầu vệt kêu lên rào rào. Những diễn viên trên cái sân khấu thầm vụt trở
thành khán giả hồi hộp theo dõi chiếc xe qua. Rồi cả đoàn xe qua. Khi
chiếc xe cuối cùng tiến vào «sân khấu» thì ở đầu sà-beng thấy xuất hiện
một quyển sổ. Người chỉ huy đơn vị pháo cúi gằm chiếc mũ sắt xuống, hí
hoáy ghi vào đấy. Nét bút của anh run run. Qua ánh đèn pin bọc vải nhựa
xanh nhờ, thấp thoáng hiện lên những dòng chữ:

«Noi gương tinh thần chiến đấu của các đồng chí: Sống bám cầu đường,

chết kiên cường dũng cảm, chúng tôi nguyện... để xứng đáng với mỗi tấc
đường mà các đồng chí đã mang xương máu ra gìn giữ...

Đơn vị HR 131.B»

Vì tình hình thay đổi nên đội xung kích không dừng tại ở chân đèo

TaBua LaBui nữa mà được lệnh chốt hẳn trên yên ngựa U-đin. Sau khi chia
tay với C235, đơn vị Thảo hành quân đến khu vực quy định thì đã quá nửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.