THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 161

Jad cắn nhẹ vào môi, ngập ngừng.
- Sao hả?
- Vả lại con có thể mơ mà không ngủ. - Cậu bé thì thầm.
Chúng ta đến đích rồi đây, Blaise nghĩ.
- Con muốn nói khi con thiền tư mặc định sao?
- Khi con thiền tư mặc định, khi con cắt tỉa những chậu cây cảnh hay khi

con thực hành môn Thiền, ngay cả khi con nhìn ngọn lửa cháy trên một cây
nến…

Jad bỗng im bặt. Thấy cậu bé ngập ngừng, Blaise ngồi đợi. Ông máy móc

chia rẽ những viên đá cuội trắng và xám ra thành hai phần. Cậu bé nhìn ông
làm một lúc, rồi thầm thì:

- Con… đi lang thang. Con luôn ở đây, và đồng thời con tồn tại ở chỗ khác

nữa. Con không biết giải thích điều đó thế nào.

- Trái lại, con đang giải thích rất tốt đấy.
Cậu bé cảm thấy nhẹ nhõm. Nó cười với ông, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.
- Đó là một cảm giác tuyệt với, thầy Blaise ạ! Như thể cùng một lúc con

có mặt ở khắp nơi, như thể cùng một lúc con là tất cả.

Đại quan gật gật đầu, giấu đi sự ngạc nhiên. Thề có quẻ bói, nó đã đến

được đoạn đó rồi!

- Nhưng không phải những giấc mơ đó khiến mắt con thâm quầng chứ?
- Vấn đề là con mãi không nhớ nổi những… chuyến đi này. Hoặc là ngược

lại, con nhớ quá nhiều nên không thể nghĩ đến chuyện khác được nữa. Con
không kiểm soát được chúng. Và đôi khi, thực đấy, con ra khỏi đó mà tinh
thần trống rỗng, thất lạc.

Cậu bé nhìn thẳng vào thầy mình và nói rất nhanh:
- Thầy Blaise, có phải con bị điên rồi không?
Vậy là điều này ám ảnh cậu bé. Cũng may, cuối cùng cậu cũng nói ra được

nỗi sợ hãi của mình, Blaise cười phá lên khiến cậu học trò ngạc nhiên và làm
trái tim cậu nhẹ nhõm hẳn.

- Điên ư? Thề có bộ râu của đấng Sigmund, không đâu! Có thể nói con có

những khả năng siêu linh… cao hơn mức bình thường.

- Vậy thì, con không phải là nguời duy nhất sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.