THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 31

Ta cũng đang muốn biết điều đó, thầy giáo già nghĩ, và thản nhiên trả lời:
- Chúng ta gọi nó là… hừm… một cái máy ghi âm. Nó có bộ nhớ vô tận,

ngược hẳn với bộ nhớ của con, tốt một trăm phần trăm! Con có thể ghi lại tất
cả, bằng cách nói vào đây, viết với chiếc bút nhỏ này hoặc gõ lên các con
chữ. Hãy luôn mang nó theo người, nó tự nạp năng lượng mà con sản sinh
khi hít vào và thở ra.

Ông đưa món đồ cho Claris. Chiếc máy ghi âm ấm và mềm dưới những

ngón tay con bé. Đột nhiên, nó giảm dần, nhỏ lại và biến thành một chiếc
nhẫn sáng láp lánh trong lòng bàn tay Claris. Ông Blaise chửi thề:

- Khỉ thật! Con đã làm được!

•   •   •

Claris không nghe ông nói, nó sững sờ nhìn món đồ trang sức, mặt nhẫn

ngọc hồng lựu phản chiếu những hình ảnh lóng lánh.

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Nó biến hình thế nào nhỉ? Nó được làm bằng

gì?

- Những câu trả lời cho các câu hỏi của con đã bị thất lạc khi các công

nghệ này biến mất. - Vị gia sư lấy lại bình tĩnh, trả lời. Ông nói tiếp, giọng
êm ái hơn:

- Sierra đã mang nó dưới dạng này.
Thấy Claris cau mày khi nghe nhắc tới mẹ nó, ông giữ phần còn lại của

câu nói - nhưng viên đá không sáng màu đỏ trên tay mẹ con, nó có màu xanh.
Như vậy viên đá đã có phản ứng.

- Con nghĩ mình có thể biến nó trở lại hình dạng ban đầu không?
- Cái thẻ đó hả?
Trong khi Claris đặt câu hỏi, chiếc nhẫn đã trở lại với dạng dẹt và bóng

của nó. Con bé nói ‘nhẫn’ và đồ vật tự biến hình hết sức nhanh chóng đến nỗi
nó tuột khỏi tay Claris và rơi xuống chồng sách trên bàn. Blaise quan sát
phép thuật với ánh mắt xuyên thấu, trái ngược hẳn với giọng nói nhẹ nhàng
mà ông phát ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.