THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 338

- Tại sao ạ?
Bà Maya nhìn thẳng vào nó bằng cặp mắt màu xám.
- Bởi vì cháu không phải là người da đen.
Claris nhìn bà Maya mà không hiểu gì cả.
- Nhưng tất cả mọi người ai cũng ít nhiều đen đó thôi. Điều đó có thể gây

ra chuyện gì ạ?

- Ờ thì… Claris, hãy nhìn cháu này! Cháu không đen chút nào cả! Jad

cũng không. Mẹ cháu không đen, cha cháu không, Chandra không, Ugh
không…

Claris bực mình nhìn cánh tay của mình, dù bị rám nắng nhưng rõ ràng là

trắng.

- Ô, cháu biết, điều đó không công bằng. Cháu muốn được như bà hay như

các chị, như ông Sem hay ông Dag vậy.

Bà Maya không thể nhịn cười.
- Vùng Ba Thung Lũng không phải là cả thế giới, Claris à. Khi đến lượt

cháu đi trên những nẻo đường, thì cháu sẽ hiểu ra rằng, dẫu phần đông dân số
ngày nay đều ‘ít nhiều đen’, như cháu nói, nhưng ít người da trắng nghĩ như
cháu lắm.

Claris không nghe nữa. Vùng Ba Thung Lũng không phải là cả thế giới và

mình, mình bị giam lại ở Salicande ư! Khi nữ văn sĩ Phiêu bạt bảo nó về, thì
nó bảo sẽ về sau và thậm chí từ chối không để Ellel đi cùng. Bà Maya kín đáo
ra hiệu cho con gái. Bà cho rằng Claris cần một khoảng thời gian một mình
để hấp thụ thông tin trên.

Viên sỏi màu xanh.

Ánh mắt lướt trên dòng sông, Claris không nghe thấy tiếng rỉ rả của đàn

ve sầu cũng như tiếng gầm gào không ngừng của sông Bình Nguyên. Nó máy
móc vân vê quyển sổ, miệng lặp đi lặp lại một câu: ‘Ellel sẽ ra đi, Ellel sẽ ra
đi… ‘, một vật tuột khỏi tay Claris, rơi xuống sông và nhanh chóng bị dòng
nước cuốn đi. Đó là cuốn sách Ellel tặng nó trong buổi gặp gỡ đầu tiên ở cửa
hàng Aleph và Claris đã viết những bài thơ đầu tiên của mình vào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.