THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 340

Nó cũng không nhìn thấy một hòn sỏi màu xanh đang lăn dần đến bàn tay

đeo nhẫn. Mặt nhẫn thay đổi màu sắc: đỏ, tím, xanh lơ, xanh lục, nâu. Rồi
chuyển sang màu trắng, giãn nở ra và và đớp lấy viên sỏi trước khi trở lại là
màu hồng lựu của nó.

Khi Claris hồi tỉnh, quần áo nó khô ráo và cuốn sổ vẫn còn nguyên vẹn,

nằm trên một phiến đá. Nó lắc lắc đầu để tỉnh ngủ hẳn, xua đuổi những mảnh
vụn của giấc mơ kì lạ mà nó vừa mơ. Rõ ràng là nó không thể ngủ yên giữa
thiên nhiên được.

Hoàng hôn đã buông xuống, mọi người chắc đang hỏi nhau xem nó đi đâu.

Nó đứng dậy và trở về nhà kho.

Mối bất hòa đầu tiên.

Ở nhà kho, Deli và Jad đang ăn thua nhau một ván cờ, tảng lờ những lời

khuyên mà Ellel không thể ngăn mình xen vào. Vừa nhìn thấy Claris, cô con
gái út nhà Borges đã chạy ngay ra.

- Em có sao không? Chị đang định đi tìm em, em đã ở ngoài đó lâu quá.
- Em ngủ quên. - Claris trả lời, tránh không nhìn vào đôi mắt tím sẫm của

bạn.

- Mình đi dạo chút đi? - Ellel nài nỉ.
- Không muốn.
Ellel cầm tay bạn.
- Claris, mình…
Claris rút tay ra và đi về phía bàn cờ.
- Mọi người chơi cờ mãi mà chưa chán à?
- Chán chứ. - Jad thừa nhận. - Anh thích trò Thiên Kì Thế hơn, nhưng anh

đã để bàn cờ ở Salicande rồi.

- Thiên Kì Thế, đó là trò chơi ám ảnh tất cả những cậu bé nghịch ngợm

trong làng, phải không? - Deli hỏi. - Hàng xóm của chị đã chỉ cho chị… Phức
tạp nhỉ, phải không?

Jad ném cho cô một ánh mắt xuyên thấu, nhưng chẳng có ẩn ý gì trong

giọng nói của Deli cả. Chị ấy chỉ biết trò ‘bình thường’. Cậu trả lời với một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.