THUNG LŨNG SALICANDE - Trang 38

phòng đợi.

- Của cái gì?
- Ông ấy gọi những căn phòng trong ngọn hải đăng mà chúng ta không

được phép đến như thế là Phòng đợi.

- Bởi vì ông ấy cứ bồn chồn đi ngang đi dọc trong đó à?
Jad mỉm cười với em gái.
- Bởi vì chúng chứa những đồ vật cấm: những thứ đã không bị mất!
Claris phì cười, rắc đầy những vụn bánh lên anh nó.
- Cung cách này có vẻ giống tính ông ấy lắm. Trò này chơi thế nào?
- Chẳng biết, vấn đề là ở chỗ đó. Thầy đã nói: ‘Quy tắc chơi chính là

những cách mà con sẽ tìm ra. Hãy tận dụng chúng đi, không phải lúc nào
người ta cũng có cơ hội phát minh ra cách chơi đâu.’

- Em cũng có, thầy đã cho em một vật cấm.
Claris chìa chiếc nhẫn cho anh nó xem và giải thích nó được dùng để làm

gì.

- Nó giống một chiếc nhẫn mẹ vẫn đeo. - Jad nói. - Nhưng mặt đá ấy màu

xanh.

- Chúng là một đấy. - Claris lẩm bẩm.
- Ồ! - Jad thốt lên, và theo bản năng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
Cậu nhìn em gái điên cuồng cắn miếng bánh mà mắt cứ đăm đăm nhìn

mặt hồ qua những kẽ lá. Mỗi lần nhắc tới mẹ đều khiến con bé khó chịu, thầy
Blaise biết rất rõ điều này. Vậy tại sao thầy lại cho nó chiếc nhẫn nhỉ? Jad rụt
rè ve vuốt mặt nhẫn đỏ, rồi trả lại em gái.

- Em sẽ đeo nó chứ?
- Em không biết, nó quá to đối với em.
Claris giơ tay lên để chứng minh chiếc nhẫn đang xoay tròn trên ngón tay

nó, và sửng sốt nhận ra chiếc nhẫn lúc này đã hoàn toàn vừa khít ngón tay áp
út.

- Nó rất vừa tay em mà. - Jad nói.
- Nó đã thu nhỏ lại!
Thấy anh trai cười nắc nẻ, Claris cố gắng giải thích:
- Thật mà! Em thề đấy, nó đã quá rộng so với tay em! Mà cũng phải thôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.