THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 169

Ba người tưởng như bất động kia bây giờ mới khẽ gật đầu mỉm cười.

Emmett Sprague đứng dậy chìa tay ra. Tôi nói: “Rất vui được gặp chú
Sprague,” và bắt tay nhìn ông ta trong khi ông ta cũng nhìn tôi. Emmett
Sprague người thấp và đậm, khuôn mặt nhìn rất phong trần, tóc đã bạc
trắng. Tôi đoán ông ta khoảng năm mươi tuổi, kiểu bắt tay của ông ta
chứng tỏ con người đã từng làm rất nhiều công việc chân tay. Giọng
Scotland của ông ta rất rõ ràng chứ không hề giống kiểu Madeleine bắt
chước: “Tôi đã xem cậu đấu với Mondo Sachez. Cậu đúng là một hình mẫu
của Billy Conn

[47]

.”

Tôi nghĩ đến Sanchez, võ sĩ hạng trung mà tôi đã từng đấu vì ông bầu

muốn tôi phải dạy cho mấy anh chàng võ sĩ người Mêhicô một bài học.
“Cảm ơn chú Sprague.”

“Cảm ơn cậu đã cống hiến một trận đấu đẹp. Mondo cũng là một võ sĩ

hay. Sau trận đó cậu ta thế nào?”

“Cậu ta chết vì bị sốc thuốc.”
“Chúa phù hộ cho cậu ấy. Cũng may là cậu ta còn không bỏ mạng trên

sàn đấu vì nếu thế gia đình cậu ta sẽ buồn ghê gớm. Lại nói đến gia đình,
mời cậu bắt tay với thành viên còn lại trong gia đình tôi.”

Nghe nói thế Martha Sprague đứng dậy ngay. Cô bé cũng thấp, béo, tóc

nâu và rất giống bố, mắt rất sáng nhưng cổ lại đầy những vệt sẹo do mụn và
vết cào cấu để lại. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ nét trẻ con kia có thể phát triển
để trở thành vẻ đẹp của người thiếu nữ. Tôi bắt tay và cảm thấy thương hại;
cô nàng nhận ra ý nghĩ của tôi ngay, ánh mắt rực lên sự tức giận khi rút tay
về.

Ramona Sprague là người duy nhất trong ba người có nét giống

Madeleine; nếu không có bà ấy thì có lẽ tôi đã lầm tưởng Madeleine là con
nhận. Mặc dù đã trạc tuổi năm mươi nhưng tóc bà ta vẫn đen mượt, da hơi
xanh xám, ngoài ra không còn vẻ gì hấp dẫn. Bắt tay tôi, bà ta nói:
“Medeleine đã kể rất nhiều điều tốt về cậu,” nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.