THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 176

ngẩng mặt lên nhìn vì thấy giọng nói rất vui vẻ hoà nhã. Martha
McConville Sprague đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi cầm lấy và cô bé mỉm
cười bước ra khỏi phòng. Madeleine vẫn lẩm bẩm xin lỗi và tôi nhìn bức
tranh. Cả hai chúng tôi đều trần truồng. Hai chân Madeleine giạng ra còn
tôi nằm trong đó gặm nhấm cô với bộ răng to khủng khiếp.

* * *

Chúng tôi cùng đi chiếc Packard xuống đường South La Brea. Tôi lái xe

còn Medeleine ngồi im lặng đau khổ không nói gì cho đến khi đi qua sân
khu nhà trọ Red Arrow Inn (nhà trọ mũi tên đỏ). “Đây rồi, ở đây sạch sẽ
hơn.” Madeleine nói.

Tôi đậu xe cạnh mấy chiếc xe ọc ạch sản xuất từ trước chiến tranh;

Madeleine vào văn phòng và quay ra với chiếc chìa khoá phòng số 11. Cô
nàng mở cửa và tôi bật công tắc đèn trên tường.

Chiếc giường tồi tàn vẫn còn nguyên vết ố máu cũ và mùi mồ hôi người.

Có tiếng thì thầm mặc cả bên phòng số 12. Madeleine chủ động cởi quần
áo. Tôi với tay định tắt đèn để khỏi phải chứng kiến cảnh khó chịu ở đây
nhưng Madeleine ngăn lại. “Không, em muốn được nhìn thấy anh.”

Vụ mặc cả ở phòng bên cuối cùng cũng đi đến thoả thuận. Tôi thấy có

chiếc radio để trên bàn cạnh giường liền bật lên. Madeleine cởi áo dài, áo
lót và quần trước khi tôi vội vàng với mớ quần áo trên người mình. Thế rồi
Madeleine cũng trần truồng nằm trên giường và bức tranh của cô em gái
được tái hiện bằng thực tế.

Tôi cũng trần truồng cho đồng cảnh với cô nàng kiêu ngạo. Madeleine

vẫn lẩm bẩm: “Đừng ghét gia đình em nhé, họ không phải là người xấu
đâu,” còn tôi buộc nàng im lặng bằng những nụ hôn thật mạnh; nàng cũng
đáp lại không kém. Trong phút chốc, môi và lưỡi chúng tôi xoắn lại với
nhau đến nghẹt thở. Tôi lần tay xuống ngực nàng vừa nựng vừa xoa bóp.
Madeleine hổn hển mấy lời muốn tạ lỗi cho gia đình mình. Tôi càng hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.