THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 204

“Em biết anh đã đánh anh ấy nhừ tử.”
Tôi bước đến. Hơi thở của Kay đầy mùi thuốc lá, khuôn mặt hốc hác vì

khóc nhiều. Tôi ôm cô và Kay cũng vòng tay ôm lại. “Em không trách anh
vì chuyện đó.”

Tôi nựng tóc dịu dàng. “Có lẽ bây giờ De Witt đã ở Los Angeles rồi. Nếu

tối nay Lee không về anh sẽ đến ở đây với em.”

Kay đẩy tôi ra. “Nếu không muốn ngủ với em thì đừng đến.”
Tôi nói: “Anh không thể, Kay ạ.”

“Tại sao? Vì cô bé hàng xóm mà anh mới quen phải không?”
Tôi nhớ ra lời nói dối của mình với Lee. “Đúng… à không, không phải

thế. Chỉ vì…”

“Vì cái gì, anh Dwight?”

Tôi ôm Kay để cô không thể nhìn được ánh mắt mình và tôi biết những

gì tôi sắp nói ra đây sẽ biến tôi thành một đứa trẻ, thành kẻ nói dối. “Chỉ vì
em và Lee như những người trong gia đình anh, Lee là bạn của anh, và vừa
rồi lại xảy ra chuyện rắc rối, chắc cậu ta cũng đang phân vân không biết
bọn anh còn là bạn hay không, cho nên làm chuyện đó bây giờ sẽ không
tốt. Cô bé mà anh gặp không là gì cả. Cô ấy không hề có ý nghĩa gì đối với
anh.”

Kay nói: “Tất cả những gì không liên quan đến nghề cảnh sát, đánh đấm

và súng ống anh đều lo sợ cả,” và ôm chặt lưng tôi. Tôi để cho cô ôm và
biết rằng Kay vẫn nghĩ tôi là con người trong sạch. Lát sau tôi chia tay Kay
và quay vào phố.

Đồng hồ trong phòng Thad Green đã nhích sang đúng 6:00 nhưng vẫn

không thấy Lee đến, 6:01 cô thư ký mở cửa phòng Green và đẩy tôi vào.
Viên giám đốc phụ trách các thám tử ngẩng mặt lên nhìn tôi. “Blanchard
đâu? Cậu ấy mới là người tôi muốn gặp.”

Tôi nói: “Tôi không biết, thưa sếp,” và đứng nghiêm. Green chỉ ghế bảo

tôi ngồi trong khi vẫn nhìn tôi trừng trừng. “Chắc cậu có rất nhiều lời để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.