THƯỢC DƯỢC ĐEN - Trang 24

Chương 2

Một tuần trước khi trở lại mức 175 pound, tôi cảm thấy chán tập luyện

và mỗi khi tối đến lại mơ tưởng món bít tết, món hamburger cay và bánh
nhân táo kem dừa. Có lúc tôi mơ được trở thành nhân viên điều tra nhưng
giấc mơ của tôi như tiêu tan khi tôi lại ăn món thịt lợn băm ở nhà hàng
Pacific và người hàng xóm tôi thuê với giá hai mươi đô la một tháng trông
coi ông già nhà tôi gọi điện thông báo ông ta lại dở chứng bắn bừa bãi lũ
chó nhà hàng xóm, phung phí khoản tiền an sinh xã hội ít ỏi vào các loại
tạp chí dành cho trẻ con và các kiểu mô hình máy bay. Đã đến lúc tôi phải
làm gì đó với ông bố già này, mỗi khi nhìn thấy một ông già chả còn chiếc
răng nào trên đường đi tuần tra tôi lại nghĩ đến ông Dolphe Bleichert điên
rồ nhà tôi.

Đang đứng quan sát một gã say rượu loạng choạng ở góc đường số 3 và

đường Bunker Hill thì tôi nhận được một cuộc điện đàm làm thay đổi vĩnh
viễn cuộc đời của tôi sau này.

“Mã số ll-A-23 gọi về Đội. Xin nhắc lại: ll-A-23 gọi về Đội.”
Sidwell huých tay nhắc tôi. “Chúng ta có điện gọi kìa.”
“Đã nhận thông báo.”

“Nhân viên điện đài thông báo chúng ta gọi về Đội.”
Tôi đỗ xe vào mé đường và dừng lại chỉ bốt điện thoại và nói với

Sidwell. “Việc của cậu đấy. Chìa khoá tôi để ngay cạnh còng tay.”

Sidwell tuân lệnh chạy xuống gọi điện và một lát sau quay lại vẻ mặt ủ

rũ. “Anh phải báo cáo ngay lập tức với sếp phụ trách thám tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.