THƯƠNG - Trang 138

một lời gièm xiểm. Hơn nữa, cơn chán nhà này không có nỗi cáu giận, cảm
giác nghẹt thở, nỗi khao khát đi đến chỗ khác. Anh chỉ không thể, không
muốn ngủ trên gác hoặc trong ghế đu hoặc bây giờ trên giường của Baby
Suggs nữa. Vì thế anh đến phòng chứa đồ.

Mọi chuyện tiếp tục như thế và có thể như thế mãi, chỉ có điều là một

buổi tối, sau bữa ăn, sau Sethe, anh nằm trên tấm nệm rơm trong phòng
chứa đồ và không muốn nằm đó. Rồi là nhà lạnh, và ở đấy, tách khỏi căn
nhà chính của I24, co ro trên hai cái bao tải đầy khoai lang, nhìn đăm đăm
vào bên cạnh một lon mỡ, anh nhận ra mình đã không tự nguyện dời chỗ.
Anh không cảm thấy bồn chồn, anh bị ngăn cản.

Vì thế anh đợi. Thăm Sethe buổi sáng; ngủ trong phòng lạnh ban đêm và

đợi.

Cô ta đến, và anh muốn đánh gục cô ta.

Ở Ohio, tiết mùa đỏng đảnh. Mỗi mùa đến như một ngôi sao kịch nghệ,

đinh ninh rằng sự trình diễn của mình là lý do khiến thế gian có người ở.
Khi Paul D bị buộc phải rời khỏi I24 vào cái lán ở phía sau, mùa hè đã bị la
ó đuổi xuống sân khấu và mọi người chăm chú đến mùa thu với những cái
chai màu đỏ và vàng của nó. Ngay cả ban đêm, khi đáng lẽ mọi chuyện
phải yên tĩnh trong giờ tạm nghỉ, những tiếng động của khung cảnh đang
chết dần vẫn không ngừng ầm ĩ. Paul D nhét mấy tờ báo quanh thân mình
để phụ thêm vào tấm chăn mỏng của anh. Nhưng anh không nghĩ đến đêm
lạnh. Khi anh nghe tiếng cửa mở sau lưng, anh không chịu quay nhìn.

“Cô muốn cái gì trong này? Cô muốn gì?” Đáng lẽ anh phải nghe thấy

tiếng thở của cô.

“Tôi muốn ông chạm vào bên trong người tôi và gọi tên tôi.”

Paul D không còn lo lắng về lon thuốc lá của anh nữa. Nó đã đóng chặt

lại vì han gỉ. Vì thế, trong khi cô kéo chiếc váy lên và ngoái đầu nhìn qua
vai như mấy con rùa đã làm, anh chỉ nhìn lon mỡ, trắng bạc trong ánh
trăng, và nói nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.