THƯƠNG - Trang 139

“Khi những người tốt cho cô vào nhà và đối xử tốt với cô, cô phải gắng

đối xử tốt lại. Cô không... Sethe thương cô. Như con gái mình. Cô biết mà.”

Thương buông chiếc váy xuống trong lúc anh nói và nhìn anh với cặp

mắt trống rỗng. Cô bước một bước anh không nghe thấy và đứng gần sau
lưng anh.

“Bà không thương tôi như tôi thương bà. Tôi không thương ai khác

ngoài bà.”

“Vậy thì cô vào đây làm gì?”

“Tôi muốn ông chạm vào bên trong người tôi.”

“Cô quay vào nhà và đi ngủ đi.”

“Ông phải chạm vào tôi. Bên trong. Và ông phải gọi tên tôi.”

Chừng nào mắt anh còn dán vào màu bạc của lon mỡ, anh còn không

sao. Nếu anh run như vợ của Lot

1

và, như đàn bà, muốn nhìn thấy bản chất

của tội lỗi phía sau lưng anh, hoặc có lẽ thương xót kẻ mắc lời nguyền đang
gieo lời nguyền, hoặc muốn ôm lấy tội lỗi vì anh có liên hệ với nó, thì anh
cũng sẽ bị lạc lối.

“Gọi tên tôi đi.”

“Không.”

“Gọi tên tôi đi mà. Tôi sẽ đi ra nếu ông gọi tên tôi.”

“Thương.” Anh nói, nhưng cô không đi. Cô tiến đến gần hơn trong tiếng

bước chân mà anh không nghe thấy, và anh cũng không nghe thấy tiếng lớp
gỉ sét khe khẽ rớt khỏi gờ nắp lon thuốc lá của anh. Vì thế anh không biết
cái nắp đã bật mở lúc nào. Điều anh biết là khi anh chạm đến bên trong của
cô ta, anh đang lặp đi lặp lại, “Tim đỏ. Tim đỏ.” Anh nói nhỏ rồi lớn lên
đến nỗi Denver thức giấc, rồi chính Paul D thức giấc. “Tim đỏ. Tim đỏ.
Tim đỏ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.