THƯƠNG - Trang 136

11

Cô ta dời chỗ anh.

Không phải như cách anh đã đánh bạt hồn ma đứa bé − la hét ầm ầm và

cửa sổ vỡ và những hũ mứt lăn thành đống. Nhưng cô ta vẫn dời chỗ anh,
và Paul D không biết làm sao ngăn chặn chuyện ấy vì trông bề ngoài có vẻ
như anh đang tự mình dời chỗ. Gần như không nhận ra, rất mực hợp lý, anh
đang dọn ra khỏi I24.

Chuyện bắt đầu khá đơn giản. Một ngày, sau bữa ăn tối, anh ngồi trong

ghế đu bên bếp lò, mệt mỏi đến tận xương tủy vì bị sông nước nhồi quật, và
ngủ thiếp đi. Anh thức dậy vì tiếng chân Sethe xuống cầu thang trắng để
nấu điểm tâm.

“Em tưởng anh đi đâu rồi,” chị nói.

Paul D rên lên, ngạc nhiên thấy mình vẫn ở chỗ cũ.

“Đừng nói với anh là anh đã ngủ trên ghế suốt đêm.”

Sethe cười. “Em hả? Em không nói lời nào đâu.”

“Tại sao em không đánh thức anh dậy?”

“Em có gọi. Hai ba lần. Nửa đêm em chịu thua và rồi em tưởng anh đã đi

đâu đó.”

Anh đứng dậy, tưởng rằng lưng anh sẽ thấy khó chịu. Nhưng không.

Không có một tiếng kẽo kẹt hay một khớp xương nào bị cứng lại. Thật ra
anh thấy khỏe khoắn. Có những thứ như thế, anh nghĩ, những chỗ ngủ tốt.
Đây đó dưới gốc cây; cầu tàu, băng ghế, có lần là cái xuồng, thường là
đống rơm, không phải lúc nào cũng là cái giường, và bây giờ ở đây, là một
chiếc ghế đu, một điều lạ vì theo kinh nghiệm của anh bàn ghế trong nhà là
chỗ ngủ tệ nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.