THƯƠNG - Trang 301

27

Chân trần và sáp hoa cúc
Cởi giày tôi, cởi mũ tôi
Chân trần và sáp hoa cúc
Trả giày tôi, trả mũ tôi

Tựa đầu tôi lên bao khoai tây
Sau lưng tôi quỷ len lén đến
Máy hơi nước rền rỉ cô đơn
Yêu nàng cho đến mù câm

Mù câm, mù câm
Mất trí vì cô nàng Tổ Ấm

Anh đến ngược lại lối anh đã đến. Đầu tiên là nhà lạnh, kho chứa, rồi nhà

bếp trước khi anh đến mấy cái giường. Con Here Boy, yếu ớt và rụng lông
từng mảng, ngủ bên ống bơm nước, vì thế Paul D biết Thương đã đi thật
rồi. Biến mất, như vài người nói, nổ tung ngay trước mắt họ. Ella không
chắc lắm. “Có thể như thế,” chị nói, “có thể không. Có thể đang trốn trong
rừng đợi một cơ hội khác.” Nhưng khi Paul D nhìn thấy con chó già, chắc
đã phải đến mười tám tuổi, anh biết chắc Thương không còn ở I24 nữa. Tuy
vậy, khi anh mở cửa phòng lạnh, anh gần như chờ đợi nghe thấy tiếng cô
nói. “Chạm vào tôi. Chạm vào tôi. Chạm vào bên trong tôi và gọi tên tôi.”

Đây là tấm nệm rơm, phía trên có trải mấy tờ báo cũ bị chuột gặm bên lề.

Lon mỡ. Mấy bao khoai tây nữa, nhưng bây giờ trống không, nằm chất
đống trên sàn. Trong ánh sáng ban ngày anh không thể tưởng tượng được
căn phòng như thế nào trong bóng tối với ánh trăng lọt qua những kẽ nứt.
Và cả nỗi ham muốn đã nhận chìm anh ở đấy và bắt anh phải vật vã ngoi
lên, ngoi lên và vào trong cô ta như thể cô ta là không khí trong lành trên
mặt biển. Thậm chí chuyện làm tình với cô ta không có gì thích thú. Một
thúc đẩy tồn tại ngu độn thì đúng hơn. Mỗi lần cô đến, kéo váy lên, cơn đói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.