THƯƠNG - Trang 33

mại. Nó mềm mại một cách mong đợi. Anh không xét đoán chị − hay đúng
hơn anh xét đoán nhưng không so sánh chị. Từ Halle đến bây giờ chưa
người đàn ông nào nhìn chị như vậy: không yêu thương hay nồng nàn,
nhưng chú tâm, như thể anh đang xem xét bắp ngô tốt hay xấu. Halle như
một người anh hơn là người chồng. Sự chăm sóc của anh gợi nhớ đến quan
hệ gia đình hơn là sự xác định sở hữu của một người đàn ông. Bao nhiêu
năm họ chỉ nhìn thấy nhau ban ngày vào Chủ nhật. Thời gian còn lại họ nói
chuyện hay đụng chạm hay ăn uống trong bóng tối. Bóng tối trước rạng
đông và sau hoàng hôn. Vì thế nhìn nhau chăm chăm là niềm vui sáng Chủ
nhật, và Halle nhìn ngắm chị như thể anh đang dồn trữ lại những gì anh
thấy trong ánh sáng ban ngày để bù đắp cho chiếc bóng mờ anh nhìn thấy
suốt thời gian còn lại trong tuần. Anh có quá ít thời gian. Ngoài việc ở Tổ
Ấm, việc anh làm chiều Chủ nhật là để trả nợ cho mẹ. Khi anh hỏi xin
Sethe làm vợ, Sethe hân hoan nhận lời và rồi họ không biết phải làm sao,
không biết phải làm gì kế tiếp. Phải có một buổi lễ chứ? Mục sư, nhảy múa,
tiệc tùng, điều gì đó. Chị và bà Garner là hai phụ nữ duy nhất ở đấy, nên chị
quyết định hỏi bà.

“Halle và con muốn lấy nhau, thưa bà Garner.”

“Ta có nghe.” Bà mỉm cười. “Nó đã nói với ông Garner rồi. Con có bầu

chưa?”

“Thưa bà chưa.”

“Ôi, con sẽ có bầu. Con biết vậy, phải không?”

“Vâng, thưa bà.”

“Halle dễ thương, Sethe ạ. Nó sẽ tử tế với con.”

“Nhưng con muốn nói chúng con muốn lấy nhau.”

“Con mới nói rồi. Và ta bảo được.”

“Có đám cưới không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.