THƯƠNG - Trang 31

là chuyện đương nhiên, nương tựa vào đấy, như thể Tổ Ấm quả thật là một
căn nhà đầm ấm. Như thể một nắm mía nhét vào tay cầm của cái bàn ủi
chặn cửa trong căn bếp của một bà da trắng có thể biến căn bếp ấy thành
bếp của chị. Như thể nhánh bạc hà trong miệng biến đổi được hơi thở cũng
như mùi hôi của miệng. Chưa có ai khờ dại như thế.

Sethe dợm trở mình nhưng lại thôi. Chị không muốn gợi chú ý của Paul

D, vì thế chị chỉ bắt chéo cổ chân.

Nhưng Paul D nhận biết cử động cũng như hơi thở khác đi của chị. Anh

cảm thấy mình phải thử lại, lần này chậm hơn, nhưng cơn thèm đã qua.
Thật ra, không thèm muốn chị là một cảm giác dễ chịu. Hai mươi lăm năm
và rồi chỉ là thoáng chốc! Một điều Sixo có thể làm − như lần nó thu xếp
hẹn hò với Patsy Người-Đàn-Bà-Ba-Mươi-Dặm. Phải mất ba tháng và ba
chuyến đi về dài ba mươi bốn dặm nó mới làm được. Thuyết phục được cô
đi bộ một phần ba đường về phía nó, đến một chỗ nó biết. Một tòa nhà đá
bỏ hoang người da đỏ dùng hồi xưa khi họ tưởng đất đai là của họ. Sixo
khám phá ra tòa nhà trong một chuyến lẻn đi ban đêm, và xin phép tòa nhà
cho nó vào. Ở bên trong, sau khi đã cảm nhận được nơi chốn ấy như thế
nào, nó xin Thần Linh Da Đỏ cho phép nó mang người đàn bà của nó đến.
Thần Linh bằng lòng và nó chỉ đường đi cặn kẽ cho cô, giờ khởi hành
chính xác, tiếng huýt gió chào mừng hay cảnh cáo của nó sẽ như thế nào.
Họ thật sự có thể gặp nguy, vì cả hai không được phép đi đâu lo chuyện
riêng của mình, và vì Người-Đàn-Bà-Ba-Mươi-Dặm đã mười bốn tuổi và
đã được định cho vòng tay của một kẻ khác. Khi nó đến, cô chưa đến. Nó
huýt sáo và không thấy đáp lại. Nó vào chỗ ở bỏ hoang của dân da đỏ. Cô
không có đấy. Nó trở lại chỗ hẹn. Cô không có đấy. Nó đợi lâu hơn. Cô vẫn
không đến. Nó lo lắng cho cô và bước xuống đường về hướng cô ta sẽ đến.
Được ba bốn dặm, nó ngừng. Đi tiếp hướng ấy là vô vọng, vì thế nó đứng
trong gió và cầu xin giúp đỡ. Lắng tai để tìm một dấu hiệu nào đấy, nó nghe
thấy một tiếng rên. Nó quay về hướng đó, đợi và lại nghe thấy tiếng rên.
Lúc ấy, đã thành liều lĩnh, nó gọi to tên cô. Cô trả lời bằng giọng nó nghe
như còn sống − chưa chết. “Đừng cử động!” nó hét. “Thở mạnh cho anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.