THƯƠNG - Trang 29

Paul D nhìn qua cửa sổ phía trên hai chân và kê hai tay gối đầu. Một

khuỷu tay chạm phớt qua vai Sethe. Lớp vải chạm vào làn da làm chị giật
mình. Chị đã quên anh chưa cởi áo sơ mi. Đồ chó, chị nghĩ, và rồi nhớ ra
chị đã không cho anh đủ thời gian để cởi áo. Hay cho chính chị thời gian để
cởi váy lót, mặc dù chị đã bắt đầu cởi trang phục từ trước khi chị thấy anh
trên hàng hiên, giày tất của chị đã ở trong tay chị và chị không hề mang
chúng trở lại; anh đã nhìn hai bàn chân trần ướt của chị và muốn bắt chước;
khi chị đứng dậy nấu ăn anh đã cởi áo chị thêm nữa; xét cho cùng, họ đã
bắt đầu cởi áo nhanh đến thế, thì lẽ ra bây giờ họ phải hoàn toàn lõa thể.
Nhưng có lẽ như Baby Suggs thường nói, đàn ông chỉ là thế thôi, không
hơn không kém. Họ khuyến khích bạn đặt chút sức nặng của bạn vào tay họ
và lúc bạn vừa cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu, thì họ vạch vòi những vết sẹo
và khổ cực của bạn, rồi sau đó họ làm điều anh đã làm: đuổi con chị đi và
phá banh căn nhà.

Chị cần đứng dậy, xuống lầu và hàn gắn lại tất cả. Căn nhà anh bảo chị

bỏ đi như thể đấy là một thứ nhỏ nhặt − một chiếc áo sơ mi hay giỏ khâu có
thể bỏ mặc hay cho đi lúc nào cũng được. Chị, người chưa từng có căn nhà
nào ngoài căn nhà này; chị, người đã rời sàn đất để đến căn nhà này; chị,
người phải mang một nắm củ cây hào vào bếp nhà bà Garner mỗi ngày để
có thể làm việc trong ấy, để cảm thấy nó thuộc về chị một phần nào, vì chị
muốn yêu công việc chị làm, để gạt bỏ xấu xa đi, và cách duy nhất chị có
thể cảm thấy dễ chịu ở Tổ Ấm là hái một loại cây cỏ xinh đẹp nào đó và
mang theo mình. Ngày nào chị quên, ngày ấy bơ không nổi lên hay nước
muối trong thùng làm phồng da cánh tay chị.

Ít nhất thì chuyện dường như là thế. Một vài đóa hoa vàng trên bàn, vài

cây mía buộc quanh tay cầm của cái bàn ủi dùng để giữ cánh cửa mở đón
gió nhẹ làm chị yên ả lại, và khi bà Garner và chị ngồi xuống để nhặt rễ
cứng, hoặc làm mực viết, chị cảm thấy dễ chịu. Dễ chịu. Không sợ những
người đàn ông đằng xa. Năm người ngủ trong khu nhà ở gần chị, nhưng
không bao giờ về vào ban đêm. Chỉ giơ tay chạm vào chiếc mũ tơi tả khi họ
gặp chị và nhìn chị chằm chằm. Và nếu chị mang thức ăn cho họ ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.