THƯƠNG - Trang 54

4

Bối rối nhưng vui thích, Sethe tránh phòng khách và những cái liếc xéo

của Denver. Như chị đoán, vì cuộc đời là thế − tránh né không ích lợi gì.
Denver ra sức quấy rối và đến ngày thứ ba hỏi thẳng Paul D anh sẽ ở chơi
bao nhiêu lâu.

Mấy chữ ấy làm anh phật lòng đến nỗi tay anh với hụt cái bàn. Tách cà

phê rơi xuống sàn nhà và lăn trên ván sàn nghiêng về phía cửa trước.

“Ở chơi?” Thậm chí Paul D không nhìn đống bừa bộn anh đã bày ra.

“Denver! Con làm sao vậy?” Sethe nhìn con gái, cảm thấy hổ thẹn nhiều

hơn giận dữ.

Paul D gãi râu cằm. “Có lẽ anh nên đi.”

“Không!” Sethe ngạc nhiên thấy mình nói lớn như thế.

“Bác ấy biết bác cần cái gì,” Denver nói.

“Còn con thì không,” Sethe bảo nó, “và con chắc cũng không biết con

cần cái gì. Mẹ không muốn nghe con nói thêm một lời nào nữa.”

“Con chỉ hỏi… ”

“Im nào! Con đi đi. Đi đâu đó và ngồi yên ở đấy.”

Denver cầm đĩa của nó lên và rời khỏi bàn nhưng chỉ sau khi đã bỏ thêm

một cái lườn gà và bánh mì vào đống thức ăn nó mang theo. Paul D cúi
xuống chùi cà phê đổ ra bằng chiếc khăn tay màu xanh của anh.

“Để em dọn cho.” Sethe bật dậy và đến bên bếp lò. Phía sau bếp phơi

quần áo đủ loại đang khô dần. Chị lặng lẽ lau sàn và nhặt cái tách lên. Rồi
chị rót cho anh một tách đầy khác, và cẩn thận đặt nó trước mặt anh. Paul D
chạm tay vào miệng tách nhưng không nói gì − như thể “cám ơn” là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.