THƯƠNG - Trang 55

bổn phận anh không thể chu toàn và chính cà phê là một món quà anh
không thể nhận.

Sethe trở lại ghế của mình và họ tiếp tục im lặng. Cuối cùng chị nhận ra

mình sẽ phải là người phá vỡ sự im lặng ấy.

“Em không dạy nó như vậy.”

Paul D xoa miệng tách.

“Cách cư xử của nó khiến em ngạc nhiên cũng nhiều như anh bị tổn

thương.”

Paul D nhìn Sethe. “Có lý do nào làm nó hỏi như thế không?”

“Lý do? Anh muốn nói gì?”

“Ý anh là, có người nào trước đây đã khiến nó phải hỏi câu hỏi ấy, hay

muốn hỏi câu hỏi ấy không?”

Sethe giơ hai tay chống nạnh. “Anh cũng tệ như nó.”

“Coi nào, Sethe.”

“Em coi đây. Em coi đây!”

“Em biết anh muốn nói gì mà.”

“Em biết và em không ưa.”

“Jesus,” anh lầm bầm.

“Ai?” Sethe lại nói to.

“Jesus! Anh nói Jesus! Anh chỉ ngồi xuống ăn tối thôi! và anh bị chửi hai

lần. Một lần vì anh ở đây, và một lần vì hỏi tại sao anh bị chửi lần thứ
nhất!”

“Nó đâu có chửi anh.”

“Không à? Anh cảm thấy như vậy.”

“Anh này, em xin lỗi cho nó. Em thật…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.