THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 101

Mẫn Quân liếc nhìn đồng hồ tay rồi nói tiếp :
- Tao phải về.
- Vội vậy ? Sao không ở lại
Mẫn Quân lắc đầu. Nhưng cả hai đều biết không thể ở lại . Phải. Vì Mẫn
Khang, nàng không thể ở lại.
Ra đến cửa, Ân Dung nói :
- Khi nào chúng ta gặp lại ?
- Tao sẽ giữ liên lạc với mày.
Mẫn Quân vừa đi khỏi thì Mẫn Khang hiện ra khung cửa. Chú bé nhìn Ân
Dung với ánh mắt long lanh buồn bã:
- Sao mẹ không vào ngủ với con ?
- Mẹ bận tiếp khách.
- Ai thế mẹ ?
- Một người bạn cũ của me.
Một bên chân mày của Mẫn Khang đâu lại một cách khác lạ, tựa hồ nó
muốn khơi lại trong ký ức non nớt, một quá khứ đã bị lãng quên... Hay đó
chỉ là cảm giác của Ân Dung ?
Cô quỳ xuống, hôn lên má nó, giọng âu yếm :
- Hãy vào phòng ngủ đi con . Mẹ sẽ kể tiếp cho con nghe chuyện "Nghìn lẻ
một đêm". Con ngoan của me.
Mẫn Khang vùng thoát ra, và đột nhiên nó nói một cách nghiêm trang : -
Con chắc người bạn cũ của mẹ cũng rất đẹp, tốt bụng và đáng kính yêu như
me.
- Tất nhiên rồi con yêu.
Cô lại ôm Mẫn Khang vào lòng và lặng lẽ khóc... Cô thầm hỏi. Du Tử
Phong có thấy chăng những giọt nước mắt của cô ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.