Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 46
- Mẹ ! Mẹ Ơi ! Con là Mẫn Khang của mẹ đây . Con đến với mẹ đây . Mẹ
hãy mở mắt nhìn con đi , mẹ Ơi.
Và như một phép màu . Phải . Điều kỳ diệu đã xảy ra như một phép màu .
Đôi mắt Mẫn Quân khẽ lay động , rồi từ từ hé mở , hai giọt lệ chảy dài theo
khóe mắt nàng.
Nàng có thể nhìn thấy một chiếc bóng bé nhỏ ở bên cạnh rồi chiếc bóng ấy
rực sáng như tỏa hào quang . Nàng kêu lên , nhưng chỉ là một tiếng thì
thầm nhẹ như hơi thở :
- Mẫn Khang ! Mẫn Khang của mẹ.
Dần dần khi đã qua cơn xúc động , nàng nhận thức được trong căn phòng
còn có sự hiện diện của Ân Dung.
Ân Dung nhìn nàng , mỉm cười . Nàng cũng nhìn lại Ân Dung trong một
lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì . Nàng nói :
- Chiếc cặp của tao... Tao muốn có chiếc cặp.
- Để làm gì ? Mày chưa mạnh để làm việc.
Mẫn Quân đăm đăm nhìn bạn :
- Mày đã mở chiếc cặp và đã nhìn thấy những thứ bên trong ấy ?
- Tao đã tìm một vật gì đó quen thuộc của mày để mày sờ vào , may ra mày
có thể tỉnh lại . Tao không có ý lục lọi của người khác.
- Bây giờ thì mày đã hiểu người cha thân yêu của mày như thế nào ?
- Mẫn Quân ! Bây giờ không phải lúc...
- Cha mày đã chiếm đoạt của cha tao cả một tài sản và gần như là tất cả.
- Cha tao đã lo sợ . Lo sợ vì căn bệnh hiểm nghèo của mẹ tao , gia đình tao
rất nghèo không có tiền để chữa trị , mày không hiểu được sao ?
- Mày không nghĩ rằng , cha tao cũng lo sợ cho căn bệnh hiểm nghèo của
mẹ tao , và đó là tất cả tài sản của gia đình tao , sự sống của gia đình tao ,
chính cha mày đã hủy hoại của tao tất cả.
- Tao đã băn khoăn về điều đó và cha tao cũng đã hối hận nhiều qua lá thư