THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 159

Họ nhìn lên.
Đôi mắt chú bé mở to đen thẫm . Mẫn Quân lặng người đi . Còn Tử Phong
lúc đó như thể đang nhìn vào một tấm gương , đó là đôi mắt của anh . Anh
cảm thấy cổ họng mình tắt nghẹn lại . Anh nín thở . Đứa bé dừng lại trước
mặt anh và Mẫn Quân , nó nói giọng nói trong trẻo của trẻ con :
- Cha ! Mẹ ! Cha Tinh Huy và mẹ Ân Dung của con nói : cha mẹ đây là cha
mẹ ruột của con và tên thật của con là Du Mẫn Khang.
Như hòa chung một cảm xúc , Tử Phong và Mẫn Quân gật đầu , không đủ
khả năng thốt lên một lời.
Mẫn Khang nói tiếp :
- Con sẽ đến sống với cha mẹ mãi mãi.
Họ lại gật đầu , muốn nói mà không thể nào nói được.
Trong đôi mắt đẹp của đứa bé ánh lên một tia sáng long lanh :
- Vậy từ đây con sẽ có hai người cha và hai người mẹ . Tất cả sẽ cùng chăm
sóc và thương yêu con.
Mắt họ nhòa lệ . Họ từ từ rời ghế ngồi và quỳ xuống bên cạnh Mẫn Khang ,
nắm lấy hai bàn tay của con.
- Phải . Mẫn Khang của cha . Cha mẹ sẽ chăm sóc và thương con suốt đời .
Gia đình ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc không bao giờ rời xa nhau nữa.
- Mẫn Khang !
- Cha ! Mẹ ! Những nụ hôn chan hòa trong nước mắt . Chưa bao giờ thiêng
liêng và tuyệt diệu đến như thế . Đó là một đêm mùa đông ấm áp.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.