Họ nhìn lên.
Đôi mắt chú bé mở to đen thẫm . Mẫn Quân lặng người đi . Còn Tử Phong
lúc đó như thể đang nhìn vào một tấm gương , đó là đôi mắt của anh . Anh
cảm thấy cổ họng mình tắt nghẹn lại . Anh nín thở . Đứa bé dừng lại trước
mặt anh và Mẫn Quân , nó nói giọng nói trong trẻo của trẻ con :
- Cha ! Mẹ ! Cha Tinh Huy và mẹ Ân Dung của con nói : cha mẹ đây là cha
mẹ ruột của con và tên thật của con là Du Mẫn Khang.
Như hòa chung một cảm xúc , Tử Phong và Mẫn Quân gật đầu , không đủ
khả năng thốt lên một lời.
Mẫn Khang nói tiếp :
- Con sẽ đến sống với cha mẹ mãi mãi.
Họ lại gật đầu , muốn nói mà không thể nào nói được.
Trong đôi mắt đẹp của đứa bé ánh lên một tia sáng long lanh :
- Vậy từ đây con sẽ có hai người cha và hai người mẹ . Tất cả sẽ cùng chăm
sóc và thương yêu con.
Mắt họ nhòa lệ . Họ từ từ rời ghế ngồi và quỳ xuống bên cạnh Mẫn Khang ,
nắm lấy hai bàn tay của con.
- Phải . Mẫn Khang của cha . Cha mẹ sẽ chăm sóc và thương con suốt đời .
Gia đình ta sẽ sống với nhau thật hạnh phúc không bao giờ rời xa nhau nữa.
- Mẫn Khang !
- Cha ! Mẹ ! Những nụ hôn chan hòa trong nước mắt . Chưa bao giờ thiêng
liêng và tuyệt diệu đến như thế . Đó là một đêm mùa đông ấm áp.
Hết