Mẫn Quân ! Em...
Cũng đột ngột như lúc xuất hiện , tia sáng trong đôi mắt nàng biến mất , mở
to và thảm hại :
- Anh đến đây làm gì ?
Anh im lặng đưa cho nàng tờ giấy khai sinh . Nàng liếc nhìn một cái rất
nhanh rồi sau đó nhìn anh , nỗi đau khổ nằm trong đôi mắt nàng . Nàng run
run hỏi :
- Anh lấy cái này ở đâu ra ?
- Ân Dung mang đến đây và nhờ một người đưa lại cho anh . Người này
cũng rất muốn gặp em , Mẫn Quân ạ . Nhưng anh ta lại để cho chúng ta
những phút giây trọn vẹn.
- Có liên quan gì đến người này ?
- Là anh tài xế bảnh trai đã đụng vào xe em , tên Lưu Kiên Bạch . Anh ấy
đã nói với anh rất nhiều . Nói rằng anh là người đàn ông may mắn và hạnh
phúc . Nói rằng , không có một người con gái thứ hai như em trên đời này.
Nàng cúi đầu , nhưng anh kịp nhìn thấy vẻ u uất kỳ lạ xuất hiện trong đôi
mắt ấy.
- Mẫn Quân !
Bàn tay anh đặt lên tay nàng . Anh cảm thấy sự tiếp xúc như một dòng điện
ấm áp toát ra từ con người nàng . Anh khẽ hỏi :
- Tại sao em không hề cho anh biết điều đó ?
Nàng không trả lời . Đôi mắt long lanh . Anh không biết đó có phải là
những giọt nước mắt hay không . Anh nhắc lại :
- Tại sao hả Mẫn Quân ?
Nàng thì thầm , khẽ rút tay khỏi tay anh :
- Bởi vì em muốn Mẫn Khang được hạnh phúc . Em muốn con được sống
trong niềm tin là nó có một mái ấm gia đình trọn vẹn . Anh có tưởng tượng
nổi nó sẽ cảm thấy ra sao về sự ra đời không có cha của mình ?
- Thế em tưởng Mẫn Khang sẽ tốt hơn khi tiếp tục lừa dối anh ?
Anh lại nắm đôi bàn tay của nàng , nhìn mạch máu đang đập chầm chậm và
anh nói tiếp :
- Anh thì chẳng bao giờ giấu em một đứa con ruột thịt của chúng ta , như