THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 25

anh thì nàng đã hét lên :
- Du Tử Phong ! Nghe đây . Tôi không phải là Chu Ân Bình của anh đâu .
Tôi là Đình Mẫn Quân . Tôi thù ghét anh, tôi thù ghét anh suốt đời.
Tử Phong đột nhiên chồm dậy nhìn Mẫn Quân, ánh mắt anh nhu rực sáng.
Thoạt đầu Mẫn Quân ngạc nhiên trước thái độ của anh, nhưng nàng chợt
hiểu ra . Phải chăng anh đang nhớ lại tất cả.
Nàng nhìn anh chờ đợi.
Và anh đã lên tiếng, giọng đều đều như một kẻ mộng du:
- Đêm nay là đêm ý nghĩa và đáng nhớ nhất trong cuộc đời của tôi, Chu
Bình đã nói yêu tôi và nhận lời cầu hôn với tôi, chúng tôi đã có với nhau
những giây phút tuyệt vời, thế nhưng Ân Bình đâu rồi ?
Mẫn Quân buồn bã đáp:
- Không . Tôi không biết cô ấy ở đâu
- Tôi không hiểu gì cả.
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng tàn nhẫn như một nhát dao đâm vào tim nàng.
Trong sự đau đớn thầm lặng, Mẫn Quân mím môi ngồi nhìn Tử Phong ậm
trong miệng những câu thì thầm vô nghĩa, rồi lảo đảo ngã xuống tấm thảm
hoa.
Mẫn Quân úp mặt vào lòng bàn tay bật khóc nức nở . Cảm giác nhục nhã
đau đớn quặn thắt trong nàng, nghiến nát trái tim nàng . Nàng biết nàng sẽ
không bao giời quên người đàn ông đẹp và trai hấp dẫn, nhưng đầy nghiệp
ngã này . Vì nàng sẽ không bao giờ hồi phục sự đau đớn của vết thương mà
anh gây ra cho nàng.
Thời gia lặng lẽ trôi qua, Mẫn Quân ngồi bất động. Khuôn mặt nàng giờ
đây phẳng lì như gõ đá, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Bên ngoài trời vẫn mưa vẫn gió.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.