THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 70

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 17

Mùa xuân đến , bao bọc không gian trong sắc dịu dàng của những chòi non
xanh mướt . Nơi ngôi làng nhỏ đẹp như trong tranh , Ân Dung trở lại thăm
Mẫn Quân , lần này có Giang Tinh Huy theo cùng.
Mẫn Quân ra mở cửa . Mái tóc óng mượt của nàng đã mọc dài phủ vai , và
buộc lại bằng sợi dây đen cùng chiếc áo màu nâu gỗ mặc ở nhà ướt đẫm mồ
hôi . Nàng đi chân không , hai bàn chân dài và thon.
- Rất vui vì hai bạn đã đến ngôi nhà nhỏ này.
Sau câu nói của Mẫn Quân là tiếng khóc của trẻ con , tiếng rên khóc có vẻ
mệt nhọc . Mặt Mẫn Quân biến sắc , đầy lo ngại và lao trở vào . Ân Dung
và Tinh Huy đi theo sau.
Căn phòng ngủ nhỏ hẹp chất đầy đồ đạc , một sợi dây phơi những chiếc áo
nhỏ xíu giăng ngang một cái giường hẹp.
Mẫn Khang nằm trong chiếc nôi có song bằng sắt móp méo , thằng bé đang
khóc nhè và dụi đầu vào cái drap trắng đã ngã vàng . Hai má nó đỏ au như
than hồng , trông nó lớn có lớn hơn , nhưng không mập thêm , so với lần
Ân Dung nhìn thấy nó cách đây vài tháng . Đôi môi bé nhỏ của nó bập bẹ
khi trông thấy mẹ.
- Chào Mẫn Khang ! Cô là Ân Dung đây . Cháu có còn nhớ cô không ? Còn
đây là chú Tinh Huy , bạn của cô và mẹ cháu.
Đứa bé nấc cục và ngó hai người khách bằng cặp mắt đỏ au vì khóc.
Mẫn Quân cầm một chiếc khăn nhúng vào chậu nước rửa mặt rồi vừa áp
vào đôi má con , vừa nói :
- Cháu bị bệnh mấy hôm rồi.
Tinh Huy nói :
- Cô không mời bác sĩ à ?
- Ở vùng xa xôn hẻo lánh này rất hiếm bác sĩ , trong khi bệnh nhân nghèo
thì nhiều vô số , chỉ còn biết nhờ ơn trời mà sống.
Mẫn Quân áp chiếc khăn lên trán con , đứa bé đã hết nấc cục , chỉ còn khóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.