THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 81

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 22

Mẫn Quân giật mình thức giấc vì tiếng khóc trẻ thơ trong cơn ác mộng .
Nàng mệt mỏi đưa tay lên dụi mắt , đôi mắt cay xè và nàng có cảm giác nó
bị sưng tấy lên vì khóc.
Nàng nhìn ra cửa sổ , mưa vẫn còn rơi , không khí trong căn phòng lạnh và
ẩm ướt . Nàng ngồi cầm bức thư đầu tiên Ân Dung gởi cho nàng , mà đầu
óc đầy những ý nghĩ về Mẫn Khang.
Hai tháng qua , từ khi Ân Dung và Tinh Huy mang con nàng đi , nàng như
một người cụt chân đang tập đi . Nhưng lá thư chiều nay đã khơi dậy vết
chưa lành của nàng . Trong thư có dính kèm theo một tấm ảnh chụp Mẫn
Khang trong vòng tay của Ân Dung và bên cạnh là Tinh Huy với nụ cười
hạnh phúc . Mẫn Khang ngước cặp mắt tròn xoe trịnh trọng lên nhìn cha
mẹ nuôi của bé . Tấm ảnh cho thấy tất cả những gì mà Mẫn Khang có được
. Con nàng không còn vẻ yếu ớt hay đau ốm bệnh hoạn , đồng thời cũng
cho thấy tất cả những gì nàng đã mất mát.
Nàng chợt rùng mình , vì bức ảnh đã khơi dậy một kỷ niệm đau lòng.
Nàng ngồi vào bàn viết và bày mảnh giấy trắng ra trước mặt.
"Ân Dung thân !
Tấm ảnh đẹp quá . Mẫn Khang trông khỏe mạnh lắm , chắc là nó đã lên
được hai ký ?
Tao còn nhớ những ngày đầu tiên vợ chồng mày đến với bé Mẫn Khang ,
lúc đó nó chỉ là một đứa trẻ gầy nhom , bệnh hoạn . Dường như có một
phép màu cho sự tái sinh và vợ chồng mày chính là phép màu đó.
Sự thật là đời sống của Mẫn Khang phụ thuộc vào hai vợ chồng mày... vĩnh
viễn.
Nhưng với một điều kiện . Mày không bao giờ được nói cho Mẫn Khang ,
hay cho ai biết cha mẹ thật của nó là ai . Mày không bao giờ được nghĩ đến
tao như là mẹ của nó.
Kể từ nay , nó là con của vợ chồng mày , nó là một đứa trẻ có một mái ấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.