gia đình hạnh phúc như hàng triệu đứa trẻ khác trên thế gian này.
Bạn của mày.
Đinh Mẫn Quân ."
Khi nắng vàng rực rỡ của buổi hoàng hôn khuất dần sau đường xanh thẳm
của chân trời là lúc Mẫn Quân bắt đầu đối diện với sự cô đơn và trống vắng
của ngôi nhà.
Một tuần lễ , sau ngày lá thư gửi đi cho Ân Dung , nàng nhận được sự hồi
âm.
Dẫu biết phải đối diện với sự thật , nàng cũng không kiềm chế được cảm
xúc . Cầm lá thư trên tay , miệng nàng khô khốc , cả người nàng rịn mồ hôi
, thế nhưng nàng vẫn cố nén , để đọc những dòng chữ nhạt nhòa trong nước
mắt.
"Mẫn Quân thương nhớ !
Cảm ơn Mẫn Quân ! Cảm ơn vô cùng !
Mày đã tặng vợ chồng tao một món quà cưới quý giá nhất . Một món quà
không có gì quý bằng . Vợ chồng tao thương yêu Mẫn Khang lắm . Cả Tinh
Huy và tao sẽ không ai nói cha mẹ cháu là ai . Vợ chồng tao long trọng hứa
với mày như vậy.
Thương chúc mày thành công trên đường đời . Hẹn một ngày gặp lại thật
vui và hạnh phúc.
Bạn thân mãi mãi.
Từ Ân Dung ."
Đây là sự trả lời mà Mẫn Quân đã nghiến răng mất ngủ nhiều đêm vì chờ
đợi . Và nàng đã đón nó với nước mắt ràn rụa.
Một lần nữa , nàng cầm tấm ảnh có khuôn mặt ngây thơ của con lên , xé đôi
, xé tư rồi đem rải trên nền đất lạnh . Vừa làm xong , nàng lại quỳ xuống ,
lượm lại các mẩu vừa bị xé nát , lắp ghép chúng lại vào nhau bằng đôi tay
run rẩy , rồi cúi xuống ngó trân trối như thể mạng sống của nàng tùy thuộc
vào sự nhớ không sót những chi tiết về thân hình và vẻ mặt của Mẫn
Khang.
Nàng lẩm bẩm :
- Trời ơi ! Trời ! Mình đã làm gì thế này ?