Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 24
Nàng đưa mắt nhìn dòng nước lấp lánh phản chiếu dưới ánh nắng chiều
thoi thóp . Con suối này, nơi mà họ đã nhiều lần đến đây với nhau . Nàng
cảm thấy bàn tay anh dịu dàng cầm lấy bàn tay nàng . Nàng quya lại nhìn
anh.
- Thôi, Từ Phong . Đúng là đã lâu lắm rồi . Người ta không thể ngược dòng
thời gian để quay lại qúa khứ được đâu.
- Chuyện gì làm em cay đắng thế . Mẫn Quân ? Em làm cho tôi có cảm giác
mình là một kẻ phạm tội ?
Nàng lắc đầu:
- Không, Từ Phong . Đã qúa nhiều chuyện xảy ra với tôi, nhưng hết rồi.
Anh nắm lấy tay nàng, nhưng nàng cố rút ra.
- Nhưng là chuyện gì vậy ? Em nên nhớ anh vẫn thương em như ngày xưa.
Nàng mỉm cười dè dặt:
- Tôi biết . Anh luôn luôn tốt với tôi như tját cả mọi người.
Anh hạ giọng:
- với em thì khác, Mẫn Quân ạ . Luôn luôn khác.
Giọng nàng đầy vẻ giễu cợt:
- Cảm ơn anh . Nhưng giờ đây thì không cần phải nương tựa và ai nữa cả.
Anh khẽ nói:
- Chắc chắn em sẽ khkhông^ng nói như thế khi chúng ta kết hôn . Anh cần
có em cho cuộc đời anh, m1.
Một cơn đau tê dại dội lên trong lòng nàng . Nàng nhắm mắt lại để kép tất
cả trở về thực tại.
Anh đau xót nhìn nàng:
- Có chuyện gì vậy, Mẫn Quân ?
Nàng từ từ mở mắt ra, mắt nàng nhòa lệ:
- Không có gì cả.
- Nhưng chắc chắn là có chuyện gì không ổn rồi, tôi cảm thấy như vậy từ