lần đầu tiên gặp em . Hay em khkkhông^ng muốn kết hôn với tôi ?
- Tôi tha thứ cho anh đấy . Nhưng anh phải thôi đừng đề nghị như vậy nữa.
Anh lo lắng hỏi:
- Thế vì lý do gì ?
Nàng thì thầm:
- Từ Phong ! Đừng hỏi tôi nữa . Tôi xin anh đừng hỏi tôi nữa.
- Nhưng mà anh yêu em . Anh thật lfong yêu em và muốn mang hạnh phúc
đến cho em mãi mãi, điều đó chỉ có thể khi chúng ta cưới nhau.
Những lời nói mà nàng tưởng chừng như sẽ không bao giờ được nghe nữa
từ đôi môi của anh . Thế mà giờ đây anh đã nói, anh đã vô tình khơi lại vết
thương của lòng nàng . Thế nhưng nàng vẫn yêu anh sau bao nhiêu đau đớn
mà nah đã gây ra cho nàng.
- Không, tTừ Phong ! Tôi không muốn điều đó xảy ra.
Nàng quay đi, nhưng bàn tay anh đã đưa ra chộp lấy tay nàng . Thoạt tiên,
nàng muốn phản ứng dữ dội, nhưng không hiểu sao, nàng lại đứng trân
mình bất động, cố gắng xua đuổi sự rung động do sự va chạm của anh.
Anh kéo nàng sát vào mình và nói:
- Nếu em lo sợ một chuyện gì thì cứ nóivới anh . Bất chấp đó là cái gì, em
đã làm hoặc đang làm cái gì . Không có điều gì có thể chia rẽ chúng ta, chỉ
càng làm anh yêu em hơn nữa.
Nàng nhìn vào mắt anh, thì thầm hỏi:
- Anh nghĩ thế thật chứ ?
Anh gật đầu:
- Anh nói thật lòng.
Cũng có người nói với tôi như thế một lần rồi . Nhưng đó chỉ là ảo giác, là
những điều hoang tưởng của anh ta mà thôi.